Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có lần xin lỗi này là Thẩm Vị Ương có thể nghe ra được anh thật lòng áy náy.

“Thật sự biết lỗi rồi sao?” Cô hỏi.

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu: “Biết rồi, anh không nên làm em bị thương.”

“Không chỉ là em, mà anh cũng không được vì cảm xúc của mình làm tổn thương bất cứ người nào.” Thấy dáng vẻ đột nhiên ngoan ngoãn của anh, cô không nhịn được

mà xoa tóc anh, giống như đang an ủi một con cún vậy.

vui.”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn điệu bộ dịu dàng của cô, không kìm được mà ôm lấy cô vào lòng, sau đó vùi đầu vào cổ cô, buồn bực nói: “Ai bảo em nói chuyện với họ, anh không

Thẩm Vị Ương dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ sau này em chỉ được nói chuyện với anh thôi à?”

Lãnh Hoài Cẩn lại đồng ý thật: “Anh nghĩ thế!”

Thẩm Vị Ương: “Nếu em chỉ nói chuyện với anh thì anh cũng chỉ được nói chuyện với em thôi, anh thấy sống thế thì chúng ta có thể tồn tại trên thế giới này nữa không?

Lãnh Hoài Cẩn không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay.

Cô rất kiên trì giải thích cho anh: “A Cẩn à, cứ nói về sinh hoạt thường ngày đi, lúc em ra ngoài ăn cơm vẫn phải nói chuyện với phục vụ đúng không? Em đến công ty thì

có cần nói chuyện với đồng nghiệp không? Nếu như em làm theo ý anh, không phải là em bị anh nhốt trong nhà, không được đi đâu à? Ai cũng không được nói chuyện thì

anh mới hài lòng sao?”

Giọng Lãnh Hoài Cẩn ẩn theo chút bất mãn: “Anh rất muốn như thế.

Thẩm Vị Ương chỉ hỏi đùa thôi, ai ngờ anh lại thích thế thật.

Điều này khiến Thẩm Vị Ương lạnh sống lưng, bắt đầu cảm thấy hốt hoảng.

Anh không hề nói đùa.

Chỉ là anh biết mình không thể nhốt cô lại, cũng không thể hại cô, bởi vậy mới làm như thế này.

Nhưng lẽ như có một ngày nào đó, cô thực sự khiến anh phát hoảng thì khéo anh làm như thế thật.

Nghĩ đến đây, cô ngày càng nhận ra được sự khác biệt giữa hai nhân cách của anh.

Đó chính là cực đoan.

Nhân cách phụ kia cực kỳ cực đoan, chỉ cần cô sơ suất chút thôi là sẽ không thể trở lại được.

“A Cẩn, anh yên tâm, em với họ chỉ là xã giao bình thường, em chỉ thích anh thôi.”

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, sau đó nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Anh không còn nhớ những chuyện trong quá khứ, nhưng em thì nhớ, không một ai có thể

chia cách hai ta!”

Nghe cô nói vậy, vẻ mặt Lãnh Hoài Cẩn đã hòa hoãn hơn một chút.

“Vậy em thực sự không thích tên bác sĩ kia sao? Còn cả cái tên ngốc hôm nay đánh cược thua anh, còn có cả tên bại tướng thua trong trận đua ngựa với em nữa, em

cũng không thích họ sao?

Anh nghiêm túc nhìn cô hỏi, không bỏ lõ bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.

Thẩm Vị Ương cũng nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là thật rồi, em và bác sĩ kia chỉ nói chuyện trong phòng làm việc thôi, tất cả đều là vì em lo lắng cho bệnh tình của anh nên mới đi hỏi anh ấy. Nếu anh không yên tâm thì sau này lúc em hỏi anh ấy tình hình của anh, em sẽ gọi cả bạn gái anh ấy đến, ba mặt một lời nói chuyện, như thế

được không?”

Cô không thích cảm giác bị người khác không tin tưởng.

Nhưng cô biết, giờ tình hình Lãnh Hoài Cẩn đang không được khả quan nên cô không trách anh.

Nhân cách kia của anh cũng là vì cô nên mới có. Dù cô không thích nhưng lại không thể không thích anh.

Cho dù anh có ra nông nỗi nào, cô đều sẽ không bỏ rơi anh.

Lãnh Hoài Cẩn không ngờ Thẩm Vị Ương vốn còn giận anh suốt cả đường về giờ lại thỏa hiệp như vậy.

“Em, em nói thật sao?” Anh có hơi mất tự tin.

Thẩm Vị Ương tò mò nói: “Sao nào? Em đã bảo đảm với anh thế rồi mà anh còn không vừa ý hả? Vậy lần sau em nói chuyện với bác sĩ Trác mà không tìm bạn gái anh ấy

nữa.”

“Không được!” Lãnh Hoài Cẩn lập tức phản bác lại.

Ý thức được mình phản ứng hơi thái quá, anh sợ Thẩm Vị Ương ghét bỏ mình nên anh yếu ớt hỏi một câu: “Anh ta thực sự có bạn gái rồi sao?”

Thẩm Vị Ương chỉ thiếu lườm lệch mắt với tên ngốc đa nghi này: “Là thật! Anh còn gặp rồi nữa, chính là cô bác sĩ Úy đấy, cô ấy chính là bạn gái của bác sĩ Trác, vì vậy em và bác sĩ Trác không có gì đâu, anh đừng có nghi ngờ nữa được không?”

Lãnh Hoài Cẩn bối rối sờ mũi, vừa lúng túng vừa hối lỗi: “Xin lỗi, giờ anh biết sai thật rồi.”

Thấy vẻ mặt Thẩm Vị Ương dịu dàng trở lại, anh mới hỏi: “Vậy tên ngốc đánh cược thua anh thì sao? Còn cả tên đua ngựa thua em nữa?”

Tên ngốc đánh cược thua sao?

Còn cả tên đua ngựa thua nữa?

Không thể có chuyện anh quên tên người ta được, có lẽ anh muốn dùng từ như vậy để nhắc nhở cô là hai người đó không hợp với cô.

Thẩm Vị Ương sắp giơ tay chịu thua mưu mô đó của anh rồi.

“Yên tâm đi, em họ anh thích đàn ông, còn tên đua ngựa thua em thì chắc cũng thế.”

Hơn nữa người đàn ông anh ta thích còn là em họ anh đấy.

Nửa câu sau thì Thẩm Vị Ương không nói.

Nhưng mà nửa câu trước đã đủ khiến Lãnh Hoài Cẩn yên tâm.

Thậm chí anh còn lớn mật phỏng đoán: “Chắc Yến Hồi và Tùy Giản không yêu nhau đâu nhỉ?”

Khó trách lúc đẩy tên nhóc đó cảm thấy mình sẽ thắng, hóa ra là vì Tùy Giản là bạn trai của nhóc đó.

Lãnh Hoài Cẩn như tỉnh ngộ, tâm trạng cũng ổn hơn nhiều.

Mà Thẩm Vị Ương thì kinh ngạc trợn tròn mắt: “Sao, sao anh biết?”

Lãnh Hoài Cẩn đắc ý nhướng mày: “Đây chả phải là chuyện rõ như ban ngày sao?”

Thẩm Vị Ương: “

“Vừa nãy thật xin lỗi, Vị Ương, anh biết sai thật rồi, em tha thứ cho anh được không?”

Sau khi cô nói rõ quan hệ với những người đàn ông kia, Lãnh Hoài Cẩn yên tâm hơn rất nhiều, đồng thời lòng áy náy cũng dâng trào, anh lại xin lỗi cô thêm lần nữa. Thẩm Vị Ương xoa mặt anh như dỗ trẻ con: “Không sao, em không yếu đuối dễ dàng sụp đổ vậy đâu, em về bôi chút thuốc là được rồi.”

Cô nói xong, Lãnh Hoài Cẩn nửa quỳ nửa ngồi xuống trước mặt cô nói: “Để anh cõng em.”

Lúc tâm trạng anh không cáu kỉnh thực sự rất hiểu lòng người, cô rất thích cảm giác thế này.

Thấy tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, cô cũng không ngại ngùng từ chối mà áp sát sau lưng, ôm lấy cổ anh, còn tiện thể hôn lên mặt anh một cái: “Cảm ơn chồng.”

Cô gọi một tiếng “chồng” đầy ngọt ngào, ngọt đến nỗi tim Lãnh Hoài Cẩn như nhũn ra, lúc đang công cô chân cũng hơi khụy xuống, cảm giác như anh đang nằm mơ

vậy.

Nếu anh cố gắng bình tĩnh lại nghe cô nói thì cô sẽ không tức giận rồi, cũng sẽ không phải kiên nhẫn giải thích cho anh nghe.

“Vợ à, sau này anh sẽ cố kiềm chế tính nóng giận của bản thân.” Lúc về nhà bôi thuốc cho Thẩm Vị Ương, Lãnh Hoài Cẩn đã nghiêm túc cam đoan như vậy.

Thẩm Vị Ương cũng đã biết sớm anh sẽ có dáng vẻ như thế này.

Nếu cô kiềm chế tính tình của mình để dạy dỗ nhân cách phụ cho tử tế thì có phải anh sẽ dần trở lại bình thường không? Có khi nào việc đó sẽ trợ giúp cho việc điều trị

hơn không?

“Vợ à, em đang nghĩ gì đó? Có phải em không tha thứ cho anh không? Hay là em còn đang giận?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK