Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Hoài Cẩn không đẩy Tùy Tố ra, bởi vậy Tùy Tố càng đắc ý, gần như dùng lỗ mũi nhìn Thẩm Vị Ương nhìn chẳng khác gì chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

”Tôi và các người có thể giống nhau sao? Anh tôi đã sớm chào hỏi rồi, tôi thèm vào làm loại kiểm tra này.”

Nói xong, cô ta ngọt ngào ngẩng đầu nhìn Lãnh Hoài Cẩn, sau đó lại nhanh chóng ngượng ngùng cụp mắt xuống.

”Lần đầu tiên của tôi phải dành cho người mình thích.”

“Thật sao?”

Thẩm Vị Ương cười lạnh như không một tiếng, chỉ có lúc ngẩng đầu nhìn Lãnh Hoài Cẩn mới mang theo tâm trạng tức giận giễu cợt.

“Cậu ba không phải rất theo khuôn phép sao, sao lại với cô Tùy lại không có chút nguyên tắc nào nữa rồi?”

Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn bình tĩnh nhìn cô nói: “Nếu anh cô cũng có thể giúp đỡ Ám Dạ ở thời điểm quan trọng, không cần cô đi hiến thân, cô cũng có thể không tham gia lần kiểm tra này.”

Đừng nói Lục Vân Sâm, cô tự tiện đi tới Ám Dạ dây dưa với nhà Lãnh như thế này khéo cả nhà họ Lục sẽ không nhận cô nữa.

Tùy hứng là phải trả một cái giá thật đắt.

Thẩm Vị Ương lùi về phía sau hai bước, giống như bỗng nhiên hiểu rõ anh, sau đó chế nhạo một cách thê lương.

“Tôi không đồng ý, cho dù tôi không tuân theo mệnh lệnh thì cứ trừng phạt tôi tới hậu cần nấu cơm đi.”

Đôi mắt sáng ngời của cô dần vụn võ.

“Cho dù ở hậu cần, tôi cũng xem như người mới, một tháng sau cũng có thể tham gia tuyển chọn cuối cùng nhỉ?”

Nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng Lãnh Hoài Cẩn có hơi khó chịu, nhưng mà mồm miệng cũng không buông tha người ta: “Nếu đã không tiếp nhận được tất cả những thứ này, cô có thể lựa chọn rời khỏi.”

Tùy Tố cũng “rất tốt bụng” hùa theo: “Đúng đó Vị Ương, còn không bằng cô rời khỏi đây đi, nếu cô tới hậu cần thì cường độ huấn luyện cũng không theo kịp, chắc chắn không vượt qua được tuyển chọn cuối cùng.”

Tuy rằng cô ta ngại Lãnh Hoài Cẩn ở đây, đã cố gắng nhẫn nhịn rồi, nhưng mà trong giọng nói vẫn không che giấu được niềm vui sướng khi người ta gặp họa.

“Nghe nói sau bếp bên kia có mấy lợn con tươi mới, nếu cô tới hậu cần thì tám chín phần mười sẽ phải đi nuôi lợn rồi, tôi chưa nghe ai nói nuôi lợn còn có tương lai, hơn nữa cô vẫn là một đứa con gái, nuôi lợn rất bẩn, không thích hợp với cô.”

Thẩm Vị Ương cười khẩy: “Cái này không cần làm phiền cô Tùy đâu.”

Nói xong cô ngẩng đầu nhìn Lãnh Hoài Cẩn, thì ra những đắm say và kiên định kia đã tan biến rất nhiều.

“Tôi cũng không biết tiếp tục ở lại có thể làm gì, nhưng mà nếu đã đến thì tôi chắc chắn phải đứng đầu trong cuộc tuyển chọn cuối cùng.”

Nói xong cô xoay người đi về phía khu ký túc xá.

Tùy Tố bị dáng vẻ ngạo mạn này của cô chọc tức: “Thái độ cô ta sao vậy? Còn hạng nhất nữa! Sau này cô ta phải đi nuôi lợn rồi, vốn không còn thời gian huấn luyện, còn bày đặt.”

Lãnh Hoài Cẩn không quan tâm cô ta, chỉ lạnh lùng rút cánh tay mình từ trong tay cô ta ra, cách xa cô ta ra một chút.

Tùy Tố sững sờ.

Không biết có phải ảo giác của cô ta không, hình như trông Lãnh Hoài Cẩn có vẻ không vui.

Mộ Dung Văn Dư thấy sắp tới thời gian rồi thì hòa giải nói với Tùy Tố: “Cô đi vào trước đi, tập hợp với bọn họ, đợi lát nữa tôi sẽ nói tiếp.”

Đợi sau khi Tùy Tố rời đi, cô ấy mới nhìn Lãnh Hoài Cẩn khó xử nói: “Thật sự muốn để cô Thẩm đi nuôi lợn sao? Cần tôi giải thích tí không, hôm nay chỉ là một cuộc kiểm tra tâm lý, sẽ không thật sự làm loại kiểm tra không có tôn nghiêm kia với các cô gái ”

Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn một thoáng mông lung: “Nếu không nói, cho dù kết quả thế nào thì sau cuộc tuyển chọn, cô ấy đều chắc chắn sẽ rời đi.”

Đôi mắt Mộ Dung Văn Dư hơi âm u, vô tình hỏi: “Vậy anh mong cô ấy rời đi sao?”

Lãnh Hoài Cẩn lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng ngày thường: “Đây không phải chuyện cô nên hỏi, cô có bản lĩnh này thì đi hỏi anh trai tôi xem gần đây anh ta bị sao, tại sao không quan tâm chuyện gì hết vậy.”

Nhắc tới Lãnh Hoài Sân, trên gương mặt hoàn mỹ không tì vết của Mộ Dung Văn Dư cuối cùng cũng xuất hiện chút giao động.

Sau khi Thẩm Vị Ương đến bếp sau báo cáo, đầu bếp trưởng quả nhiên phân công cô đi cho lợn ăn.

Nhưng nhìn những chú lợn nhỏ chen lấn ồn ào trước mắt, đôi mắt Thẩm Vị Ương tối sầm lại.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng mà lúc thật sự cho lợn ăn, cô vẫn khó chấp nhận.

“Cô bé, trộn cám xong chưa?”

Đầu bếp bụng phệ có cái mũi đỏ hồng đi qua hỏi.

Thẩm Vị Ương lập tức đổ cám, sau đó dựa theo lời dặn dò lúc trước của ông ta thêm nước rồi trộn, làm việc vô cùng nhanh nhẹn.

Có vẻ không phải cô gái được nuông chiều, làm việc rất thành thục, khiến đầu bếp Hồ hết sức hài lòng.

“Làm cho tốt, tôi nghe nói tình huống của cô rồi, con bé Mộ Dung dặn tôi chăm sóc cô cho tốt, chỉ cần cô làm việc chăm chỉ, tôi sẽ không làm khó cô.”

Nói xong ông ta lại than thở: “Có điều tố chất tâm lý cô nhóc cô không được tốt, không phải chỉ là một cuộc thi tâm lý sao? Vậy mà còn chưa bắt đầu huấn luyện đặc biệt đã bị đuổi tới đây cho lợn ăn rồi.”

“Đề thi gì cơ?”

Động tác rót nước của Thẩm Vị Ương cứng đờ, trong mùa đông hoang vu lạnh như băng này, cô cảm thấy máu của mình đang dần đông cứng lại.

Đầu bếp Hồ sờ cái mũi to đỏ hồng của mình, dáng vẻ không rõ lắm: “Con bé Mộ Dung nói là đề gì, cô không qua ải, vì vậy bị đưa tới đây cho lợn ăn, để cô tới đây mài

giữa thêm.”

Có lẽ là Mộ Dung Văn Dư ngại nói thẳng đề thi với ông chú này, do đó đang dùng cuộc thi tâm lý để lấy lệ.

Thẩm Vị Ương nghĩ vậy.

Đầu bếp Hồ thấy dáng vẻ cô hình như không bình thường lắm, quan tâm hỏi: “Cô bé, cô làm sao vậy?”

“Tới cũng tới rồi, cô làm cẩn thận vào, sau này còn có thể trở lại, cô đừng làm mất mặt bếp sau của chúng ta, chỗ này của chúng ta cũng xuất hiện không ít người tài ba

đâu.”

Thẩm Vị Ương không tập trung gật đầu, cũng không biết có nghe vào không.

Đầu bếp Hồ thở dài rồi xoay người đi làm tiếp, thời gian ăn cơm cũng sắp tới rồi, ông ta phải làm xong cơm.

Thẩm Vị Ương nhanh nhẹn tiếp tục đi trộn cám lợn, ép mình không nghĩ nhiều nữa.

Nếu đã đến rồi thì nên ở lại, bây giờ nhớ tới chuyện hôm đó với Lãnh Hoài Cẩn chỉ cảm thấy phiền lòng, lãng phí thời gian thôi.

Cô không có thời gian để lãng phí, cô còn phải nghĩ cách hỏi Tiểu Hòa bọn họ nội dung huấn luyện mỗi ngày, không thể tụt lại quá nhiều.

Đặc biết là Tùy Tố, trong cuộc thi tuyển chọn cuối cùng, cô ta chắc chắn còn mạnh hơn cô.

“Đầu bếp Hồ, đêm nay tôi đi đưa cơm cho.”

Chờ đến lúc muốn đưa cơm chiều tới trụ sở huấn luyện, Thẩm Vị Ương chủ động xin đi giết giặc.

Huấn luyện hiện tại của bọn họ hoàn toàn khép kín, chỉ có người đưa cơm có thể vào.

Đầu bếp có hơi bất ngờ: “Cô muốn đi sao, không sợ nhìn thấy bạn bè cùng phòng trước đó của mình à?”

Đối với người trẻ tuổi mà nói, ở hậu cần cho lợn ăn đúng là chuyện rất mất mặt.

được.

Nếu không phải vì đi hỏi nội dung huấn luyện Tùy Tố bọn họ, cô quả thực không muốn gặp những người kia, đặc biệt là để Tùy Tố có cơ hội cười nhạo cô.

Nhưng mà ngẫm lại cho lợn ăn cũng không có gì mất mặt, chỉ cần tâm trí cô bình tĩnh, người khác nói sao là chuyện của người khác, cùng lắm thì cô dạy dỗ lại là

Đầu bếp Hồ đặt mấy thùng đựng đồ ăn lớn lên xe đẩy chạy bằng điện, dặn dò: “Thứ này không phí sức, cô chú ý kỹ phương hướng xíu là được, đừng làm vung vãi, mỗi một hạt gạo đều không dễ có, tôi nấu một nồi cơm lớn cũng không dễ dàng, vậy nên cô phải biết quý trọng lương thực.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK