Cho nên hiện tại, khi Lãnh Hoài Cẩn gọi điện thoại tới hỏi xem Lãnh Tử Niệm đang ở đâu, cậu ấy cảm thấy hơi kỳ lạ: “Giờ bọn con đang ở nhà anh Thời Phong ạ, A Quân
không nói với bố à? Lúc đi, bọn con cũng đã nói với thím Trương rồi.”
Lãnh Hoài Cẩn đè lên huyệt thái dương đang giật giật của mình: “Vậy đêm nay bọn con cứ ở lại bên chỗ nhà Úc Thời Phong nhé, ngày mai bảo anh ta đưa tới
trường.”
Nghe giọng Tử Niệm chắc hẳn Tử Niệm vẫn chưa biết tin Vị Ương suýt nữa bị sẩy thai, cho nên Lãnh Hoài Cẩn không muốn nói chuyện này ra. rôi.
Nếu nói ra, thế thì tối nay mấy đứa bé lại ăn mất ngon, hơn nữa hiện tại tâm lý của Y Y rất yếu ớt, con bé không thể chịu nổi cú sốc này.
“Con đưa điện thoại cho Lãnh Quân đi, bố có lời muốn nói với nó.”
Sau khi nói với Tử Niệm mấy câu, Lãnh Hoài Cẩn bảo cậu ấy đưa điện thoại cho Lãnh Quân.
Trên đường về nhà, anh đã gọi mấy cuộc điện thoại cho Lãnh Quân nhưng không được, không cần nghĩ cũng biết thằng oắt con này đã cho anh vào danh sách đen
Ngay cả hiện tại, khi anh gọi cho Lãnh Quân thông qua điện thoại của Tử Niệm, thằng bé này vẫn lề mề mãi mới chịu nghe máy.
“Bố à, có chuyện gì vậy ạ?”
“Con định nói với mọi người như thế nào về chuyện của A Diên?”
Hiện giờ, chỉ mới nghe thấy giọng của thằng bé nói dối này thôi, Lãnh Hoài Cẩn đã cảm thấy bực mình rồi, anh không muốn nói chuyện lâu với Lãnh Quân nên hỏi thẳng
dự định của cậu bé.
Không đợi cậu bé trả lời, anh lại nghiêm giọng hỏi tiếp: “Con biết tình hình hiện tại của em gái con như thế nào không?”
Giọng Lãnh Quân hơi yếu sức: ”Mới biết ạ, anh Thời Phong mới vừa nói cho con biết.”
Lãnh Hoài Cẩn: “Vậy con biết mình phải nói thế nào về chuyện của A Diên không?”
Lãnh Quân vẫn khăng khăng lời giải thích ban đầu của mình: “A Diên mất rồi, sốt cao không cứu được nên qua đời.”
“Láo toét!”
Nếu như lúc này Lãnh Quân đang đứng trước mặt Lãnh Hoài Cẩn, anh nghĩ chắc hẳn mình sẽ không chút do dự vớ lấy chiếc gạt tàn đập chết thằng ranh con khốn nạn
này.
Tại sao anh và Vị Ương lại sinh ra một đứa con không có đầu óc như vậy chứ.
“Con muốn hại chết Y Y đấy à Lãnh Quân? Giờ là lúc nào rồi mà con còn nói dối bố?”
Hiện tại, trạng thái tinh thần của Y Y thực sự rất tệ, cô bé vẫn đang phải tiến hành trị liệu. Vốn dĩ một nguyên nhân rất lớn dẫn tới bệnh tình của cô bé là do áy náy với
Lãnh Diên. Nếu như lúc này, cô bé biết Lãnh Diên bị ngã xuống dưới đó rồi mất, thế thì cả đời này, bệnh tình của cô bé cũng không khỏi được.
Anh đã mất một cô con gái rồi, anh không thể để mất thêm một cô con gái nữa.
Hơn nữa, anh dám khẳng định, chắc chắn A Diên vẫn đang còn sống.
Hạng Ly tự tay bày ra trò bắt cóc này, sao anh ta có thể để con gái ruột của mình chết vì chuyện này được.
Chỉ có điều, rốt cuộc tại sao Lãnh Quân lại nói như vậy?
Anh nhất định phải biết bằng được.
“Bố, tại sao bố lại cho rằng con đang nói dối? Bố vẫn luôn rất tin tưởng con cơ mà.” Giọng Lãnh Quân mang theo vẻ ấm ức.
Nhưng hơn tất thảy, cậu bé cảm thấy không cam lòng.
Bản thân cậu bé tự cảm thấy mình đã làm rất chặt chẽ, kín kẽ, thậm chí cậu bé còn nhờ chú Tiêu hỗ trợ bán mình qua bên Bắc Miến, kết quả Lãnh Hoài Cẩn đã biết sự thật ngay từ đầu rồi.
Cậu bé không tài nào nghĩ ra được rốt cuộc vấn đề sai sót nằm ở đâu.
“Lãnh Quân, con nghe này, con có mẹ che chở cho con, con không muốn nói thì bố cũng không làm khó con, vậy bố đưa ra cho con một biện pháp trung hòa thế này nhé.” Hiện tại, ở Lãnh thị, kẻ thù đang bủa vây Lãnh Hoài Cẩn, hôm nay Thẩm Vị Ương lại suýt bị sẩy thai, đối mặt với cậu con trai khiến người khác phải phiền não này, anh thực sự có lòng mà không có sức, không thể không nhân nhượng một chút: “Con không muốn nói, muốn giấu giếm chân tướng đến cùng thì bố cũng không ép con nhưng
tạm thời hãy coi như Lãnh Diên chỉ đang mất tích thôi.”
“Thay vì sốt cao qua đời thì chuyện Lãnh Diên mất tích sẽ dễ tiếp nhận hơn, dù cho con bé có thực sự không còn trên đời này đi nữa thì sau một thời gian nữa, mẹ và em con cũng có thể từ từ chấp nhận chuyện này.”
“Còn về lời nói dối của con, bố cho con ba ngày, tốt nhất là con hãy đưa ra cho bố một lời giải thích thỏa đáng, đừng để bố điều tra ra sự thật.”
Sau khi nói xong, anh bực bội cúp điện thoại.
Lãnh Quân bối rối đứng tại chỗ cho tới khi Úc Thời Phong đi ra sân gọi cậu bé vào ăn cơm.
Thấy cảm xúc của cậu bé không được tốt, Úc Thời Phong lấy làm lạ, hỏi: “Sao vậy? Em gặp phải chuyện gì phiền phức à?”
Lãnh Quân lắc đầu: “Em phạm lỗi nên bị bố phê bình thôi, không phải phiền phức gì đâu.”
“Anh Thời Phong, hiện giờ có phải tình hình của em gái em tệ lắm phải không?”
Nhớ tới cơn giận của Lãnh Hoài Cẩn, Lãnh Quân hơi lo lắng cho Y Y.
Nhắc đến chuyện bệnh tình của Y Y, biểu cảm của Úc Thời Phong trở nên nghiêm túc hơn: “Nói tốt thì không phải nhưng nói tệ cũng không đến nỗi nào, bác sĩ Úy vẫn thường xuyên trị liệu hỗ trợ cho cô bé, có lẽ dần dần, cô bé sẽ vượt qua được chuyện này. Nếu như đứa trẻ tên là Lãnh Diên cùng bị bắt cóc với cô bé và bị thương vì cô bé
có thể trở về, thế cô bé sẽ nhanh khỏe thôi.”
“Đúng rồi, không phải em đi tìm Lãnh Diên sao, em đã tìm được chưa?”
Mặc dù Úc Thời Phong không tỏ rõ thái độ, nhưng Lãnh Quân có thể nhìn ra anh ta cũng chờ mong có thể tìm được Lãnh Diên, chỉ cần tìm được Lãnh Diên, khúc mắc
trong lòng Y Y sẽ được xoa dịu, bệnh tình sẽ thuyên giảm hơn nhiều.
Thế nhưng…
Lãnh Quân nghĩ tới những gì Lãnh Diên nói vào ngày hôm ấy, lúc ở nhà họ Hạng, cậu bé lại do dự.
Sau một hồi đắn đo, cậu bé nói với Úc Thời Phong: “Tạm thời vẫn chưa tìm ra được ạ, em nghe nói mẹ có thai nên về thăm mẹ thôi.”
Úc Thời Phong tưởng rằng Lãnh Quân do dự là vì tự trách mình vẫn chưa tìm được Lãnh Diên nên không nghĩ gì nhiều, dẫn cậu bé vào cùng ăn cơm.
Những người không biết về chuyện của Hạng Ly sẽ không ngờ được rằng Lãnh Diên lại không đồng ý quay về nhà họ Lãnh.
Nhưng ngay cả khi biết chuyện, Lãnh Hoài Cẩn vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của Lãnh Diên.
Suy nghĩ của anh cũng giống với suy nghĩ của Lãnh Quân khi không hề biết gì, đó chính là nhà họ Lãnh là nơi có thể cung cấp cho Lãnh Diên những tài nguyên tốt
nhất, không có lý nào Lãnh Diên lại không muốn quay về.
Duy chỉ có Khương Niệm Oản vì cũng là con gái nên có thể hiểu được cô ấy.
“Anh Cẩn đừng làm khó A Quân, tôi nghĩ cậu bé nói như vậy chắc hẳn là vì bản thân A Diên không muốn quay về.”
Bởi vì Khương Niệm Oản là cô ruột của Lãnh Diên nên Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy anh cần phải nói cho cô ấy biết tình hình tìm kiếm Lãnh Diên của họ, cho nên anh qua
chỗ Lãnh Diệp, báo cho họ biết tin tức Lãnh Quân gửi về.
Kết quả, không ngờ Khương Niệm Oản lại đột nhiên nói mấy lời này khiến Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy rất khó hiểu.
“Ý cô là bản thân A Diên không muốn quay về sao?”
Khương Niệm Oản gật đầu: “Tôi nghĩ A Diên cũng đã biết sự thật về thân thế của mình rồi, con bé thông minh như vậy, cho dù Hạng Ly không nói cho con bé biết thì
con bé cũng có thể tự đoán ra được.”
Nói rồi, cô ấy nhìn Lãnh Hoài Cẩn, nghiêm túc nói cảm ơn: “Anh Cẩn, tôi biết anh coi A Diên như con gái ruột, tôi cũng tin rằng nếu A Diên quay về, chắc chắn anh cũng sẽ đối xử với con bé giống như với Y Y.”
“Nhưng tâm lý của trẻ con rất yếu đuối, tôi không muốn chứng kiến A Diên quay về đây ăn nhờ ở đậu rồi lại phải rụt rè đủ đường.”
Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày, giọng không vui: “Cô nói vậy là có ý gì? Cô cho rằng Vị Ương sẽ không chấp nhận con bé hay sao?”
Cô ấy công nhận anh sẽ đối xử với A Diên như bình thường nhưng lại cho rằng A Diên quay về sẽ phải chịu ấm ức.
Lãnh Hoài Cẩn cho rằng cô ấy đang nói bóng nói gió rằng Thẩm Vị Ương sẽ không đối xử tốt với A Diên, điều này khiến anh hết sức khó chịu.
Khương Niệm Oản lập tức phủ nhận: “Không phải, tôi tin tưởng Vị Ương sẽ đối xử tốt với A Diên, Vị Ương là người có tấm lòng lương thiện, nếu A Diên quay về, chắc chắn cô ấy cũng sẽ không đối xử khắt khe với A Diên.”
“Nhưng anh Cẩn à, ý của tôi là bản thân A Diên đã biết con bé không có quan hệ máu mủ với gia đình anh rồi, mọi người càng đối xử tốt với con bé, con bé lại càng thấy gánh nặng về tâm lý, anh hiểu chứ? Ý tôi là vậy đó.”