Thẩm Vị Ương: “… Vậy thì anh phải hợp tác tốt với tôi, nếu không đêm nay cả hai chúng ta sẽ không nhận được câu trả lời.”
Tưởng Gia Tân không được tự nhiên nói: “Được, chỉ cần cô đừng kéo chân tôi là được.”
Sau khi hai người đạt được thỏa thuận thì cuối cùng cũng có một lát hòa bình, sau đó Thẩm Vị Ương tiếp tục leo lên trên, lúc leo lên thì bên hông đột nhiên được quấn
một sợi dây thừng, cô quay đầu lại nhìn thì phát hiện là Tưởng Gia Tân đưa dây dự phòng cho cô.
Đối mặt với ánh mắt của cô, Tưởng Gia Tân không được tự nhiên nói: “Ai bảo cô là phụ nữ còn tôi là đàn ông, cô mà chết trước mắt tôi thì tôi sẽ rất mất mặt.”
“Cảm ơn anh.”
Thẩm Vị Ương nói xong thì điều chỉnh lại sợi dây thừng, sau đó cô phát hiện sợi dây này còn rất chuyên nghiệp.
Thân phận của Tưởng Gia Tân này rốt cuộc là gì.
Một cậu ấm và là một đạo diễn lớn sống an nhàn sung sướng, có lẽ không làm được loại chuyện này.
Sau khi điều chỉnh lại sợi dây thừng thì cô lưu loát nhảy lên ngưỡng cửa sổ, nhưng cửa sổ lại bị đóng, cô lấy dây thép đã chuẩn bị trước ra chọc vài cái, cạch một tiếng
cửa sổ mở ra, nhưng không nghĩ tới, lúc cô vừa dùng tay mở cửa sổ thì bị dòng điện chạm vào.
“A!”
Cô vô thức rụt tay ngửa ra sau, cũng may Tưởng Gia Tân đúng lúc đó lấy cô, nên cô mới không ngã từ trên lầu xuống.
Tiếng còi báo động chói tai vang lên, Tưởng Gia Tân kéo cô nói: “Bị phát hiện rồi, đi mau.”
“Không được, nếu lần này không vào thì lần sau sẽ không có cơ hội, tôi nhất định phải biết rõ an nguy của anh ấy, anh đi trước đi.”
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm, chịu đựng cơn đau đớn do dòng điện mang đến đá võ cửa sổ rồi xông vào, sau đó tháo dây thừng bên hông ném ra ngoài.
Nhà họ Lãnh trông giữ Lãnh Hoài Cẩn nghiêm ngặt như vậy, lần này nếu không vào, vậy thì lần sau A Cẩn nhất định sẽ bị chuyển đến nơi khác, cô lại lo lắng nhiều thêm
một ngày.
Tưởng Gia Tân nhìn quần áo bị dòng điện đốt cháy làm lộ ra làn da bị thương của cô, cảm thấy người phụ nữ này thực sự điên rồi.
Muốn điên thì cô cứ đi điên, ông đây không đi cùng cô.
Anh ta nhanh chóng cất dây thừng mà cô ném ra rồi nhanh chóng leo lên mái nhà trước khi bị phát hiện.
“Ai?”
Người vào phòng bệnh đầu tiên lại là Lưu Hiểu Vũ, sau khi nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng chuông báo động, thì anh ta lập tức dẫn người vào.
Nhìn thấy Thẩm Vị Ương phá cửa sổ đi vào bị điện giật làm cho bị thương thì anh ta hơi sửng sốt, sau đó lập tức sai thủ hạ bắt lấy cô.
Thẩm Vị Ương đó cơ thể tê liệt như nhũn ra vừa đối phó bọn họ, vừa di chuyển về phía giường bệnh.
Cô nhất định phải xác định A Cẩn ở trong này.
Mà không phải như Tưởng Gia Tân nói bị nhà họ Lãnh giam cầm nhốt ở nơi khác.
“Không được nhúc nhích!”
Khi cô đánh ngã mấy người đàn ông ngăn cản mình, Lưu Hiểu Vũ trực tiếp rút ra một khẩu súng lục chỉ vào đầu cô, bảo cô dừng tay.
Cô không để ý tới anh ta, trước khi tiếng súng vang lên thì nhanh chóng nhào lên giường bệnh vén chăn lên.
Trống không!
Quả nhiên A Cẩn không có ở đây.
“Pång pång!”
Lưu Hiểu Vũ lại không chút lưu tình trực tiếp bắn cô hai phát, anh ta kinh ngạc vậy mà cô lại không hề né tránh.
Thế nhưng viên đạn cũng không bắn trúng vào người cô, mà nó lập tức đứng yên trong không khí.
Vẻ mặt Lưu Hiểu Vũ và đám thủ hạ đứng đó lập tức mặt cứng lại, trong khoảnh khắc mọi vật đều biến sắc.
Cô kinh ngạc nhìn viên đạn đứng yên và căn phòng mất đi màu sắc, sau đó nhìn thấy một người đàn ông tóc trắng mặc Hoa phục.
Đó là bộ quần áo giống với người đàn ông đi ra từ cây thần trong bức bích họa cô nhìn thấy vào ngày hôm đó, cũng là bộ quần áo ngày đó cô nhìn thấy trước khi hôn
mê trong mật thất, khuôn mặt này rất anh tuấn phi phàm, cực kỳ đẹp trai, có một khí thế uy nghiêm của người bề trên.
”Đã lâu không gặp, Sở Tích.”
Giọng nói trong trẻo của anh ta vang lên, ánh mắt nhìn cô mang theo một sự hoài niệm.
Thẩm Vị Ương kinh ngạc nhìn anh ta: “Không phải là Diệp Chiêu Chiêu sao? Sở Tích là ai?”
Trên mặt anh ta hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Cựu thần Diệp Chiêu Chiêu, Đọa Thần Sở Tích, các cô ấy là một người, nhưng cô thì không phải.” “Thời không hỗn loạn mang đến cho cô tai bay vạ gió, thật sự rất xin lỗi.”
Anh ta từ từ đi tới trước mặt cô, bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên trán cô, giống như năm đó đặt tay lên đầu Diệp Chiêu Chiêu khi còn nhỏ…
Lúc Thẩm Vị Ương tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh viện, Lãnh Hoài Cẩn trông coi trước giường cô với vẻ mặt hơi tiều tụy.
“A… A Cẩn.”
Cô khó khăn ngồi dậy, Lãnh Hoài Cẩn lập tức đã lấy cô: “Trên người em bị thương, động tác chậm một chút.”
Cô lập tức sốt ruột nắm lấy tay anh hỏi: “Chuyện gì xảy ra với anh vậy, tại sao anh lại bị nhà họ Lãnh giam giữ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn mang theo ý cười dừng lại trên bàn tay được cô nắm lấy, lúc này cô mới nhận ra phản ứng của mình quá lớn, nên xấu hổ rút tay lại.
Hiện tại cô đã không còn là Thẩm Vị Ương, ở trong mắt mọi người, cô là một Diệp Chiêu Chiêu hoàn toàn xa lạ.
Cho dù là Lưu Hiểu Vũ từng có mối quan hệ với cô, cũng có thể nổ súng bắn cô mà không chút do dự.
Chờ đã, nổ súng, sau đó, sau đó cô nhìn thấy người đàn ông trên bức tranh trên tường, sau đó cô từ từ mất đi ý thức, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bây giờ cô không biết vì sao mình lại nằm ở nơi này, tại sao Lãnh Hoài Cẩn cũng ở đây, không phải nói anh đã hôn mê hơn một tháng sao?
“Anh không sao, vừa rồi em bị điện chống trộm trên cửa sổ làm cho bị thương, cho nên anh sắp xếp cho em một phòng bệnh, em cứ nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải
suy nghĩ nhiều.”
Lãnh Hoài Cẩn nói khi đối diện với đôi mắt sầu lo của cô.
Thẩm Vị Ương có chút bối rối.
Vậy người đàn ông trên bích họa đó là ảo giác sau khi cô bị điện giật?
Xác thực, lúc đó bị điện giật có lẽ thần kinh bị tê liệt nên sinh ra ảo giác.
“Em lo lắng cho anh như vậy, bất chấp nguy hiểm để xông vào thăm anh vậy mà còn nói em không phải Vị Ương?”
Anh cưng chiều nhìn cô, hỏi.
Cô nắm chặt chăn trong tay, lạnh lùng nói: “Ngài Lãnh xin tự trọng, chuyện trước đó tôi nói chỉ là nói đùa, tôi không có.”
Lãnh Hoài Cẩn bất ngờ đó lấy gáy cô, hôn cô.
Cô muốn đẩy ra, nhưng cô tự nguyện đắm mình vào trong đó.
Thời gian không còn nhiều, cuối cùng có thể được anh hôn môi một lần đã không còn gì tiếc nuối.
Cô nhắm mắt vòng tay qua cổ anh, một giọt nước mắt trong suốt từ từ rơi xuống theo nốt ruồi lệ trên mắt khóe mắt cô…
“Anh sẽ xử lý hết mọi chuyện, anh sẽ không để em chịu một chút oan ức nào.”
Sau khi hôn môi, trán hai người áp sát vào nhau, bình phục hô hấp hỗn loạn của nhau, bàn tay to của anh nhẹ nhàng xoa nắn vành tai cô, khàn giọng nói.
“Vị Ương, cho dù ngày mai là tận thế, anh cũng chỉ muốn chết trong lòng em, em đừng trốn anh nữa được không?”
“Tôi không hiểu ngài Lãnh đang nói gì.” Cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hốt hoảng đẩy anh ra, tránh ánh mắt nóng bỏng của anh: “Tôi không phủ nhận, tôi thích đàn ông ưu tú như anh, nhưng chỉ vậy thôi. Xin ngài Lãnh để lại cho tôi chút tôn nghiêm, đừng để tôi trở thành người thứ ba phá hoại hạnh phúc của chị tôi.”
“Ai mới thật sự là người thứ ba, anh và em đều rõ ràng.” Anh đưa tay an ủi xoa tóc cô: “Em yên tâm, anh sẽ không để em chịu chút oan ức nào.”