Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi nói lại một lần nữa, tôi không ghen, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm! Ghê tởm! Anh hiểu không?”

Thẩm Vị Ương cảm thấy mình sắp bị người đàn ông này tra tấn đến phát điên.

Đánh một gậy rồi cho một quả táo đỏ, anh cảm thấy như vậy rất thú vị ư?

Cô hối hận rồi, có lẽ cô không nên dùng cách ngu ngốc khiến anh yêu mình, cô nên lập tức đánh anh bất tỉnh rồi đưa vào bệnh viện cấy ghép tủy cho A Nặc.

Dù sau đó hậu quả gì đến với bản thân mình, thì vẫn tốt hơn là bây giờ bị anh dày vò.

Lúc anh tức giận thì như muốn tự tay bóp chết cô, sau khi tỉnh táo lại thì làm bộ làm tịch cưng chiều dỗ dành cô.

Bỏ qua chuyện vợ chồng của Tiêu Diễn, thái độ lúc nóng lúc lạnh của Lãnh Hoài Cẩn đối với cô khiến cô cảm thấy mình như một con thú cưng sắp bị anh nuôi nhốt, mọi tình cảm hỉ nộ ái ố đều nằm trong tầm kiểm soát của anh giống như bốn năm trước.

Vừa nghĩ đến một Thẩm Vị Ương không có tôn nghiêm của bốn năm trước, Thẩm Vị Ương chỉ cảm thấy chán ghét không nói thành lời.

“Buông tôi ra, Lãnh Hoài Cẩn, chúng ta dừng ở đây đi, tôi sẽ không tiếp nhận bất kỳ sự theo đuổi nào của anh nữa.”

Cơn đau trên cằm vẫn chưa hết, cảm giác sợ hãi vừa rồi khi bị anh nắm cằm suýt nữa ngạt thở vẫn còn, Thẩm Vị Ương không muốn có một chút quan hệ mập mờ nào với người đàn ông nguy hiểm này nữa.

Nhưng cô không thể gõ bàn tay to của người đàn ông này ra khỏi eo mình, càng cố gõ anh càng dùng sức.

em.”

“Vị Ương, thực xin lỗi, anh thật sự biết sai rồi, sau này tôi sẽ không xúc động như vậy nữa. Em muốn ghen thì ghen, em ghen thế nào cũng được, anh đều sẽ dỗ dành

“Tôi đã nói là tôi không có…”

Không đợi cô nói xong, Lãnh Hoài Cẩn đã hôn lên môi cô, ngăn không cho cô nói thêm lời nào.

Mặc dù nhóm người Lưu Huy đã rời đi, nhưng nơi này là võ đài quyền anh, có rất nhiều tuyển thủ và khán giả, anh hôn cô như vậy, rất nhanh đã thu hút được rất nhiều

người vây xem.

Bị nhiều người dòm ngó chuyện “thân mật” như vậy, Thẩm Vị Ương cảm thấy khó chịu, nhưng càng giãy dụa lại anh lại càng kịch liệt, cô không thể chống lại cảm xúc nổi loạn của người đàn ông này.

Xung quanh có người cổ vũ bọn họ hôn nhau, thậm chí bình luận viên của võ đài quyền anh cũng có mặt tại đây: “Nhà vô địch mười trận toàn thắng đêm nay của

chúng ta đang hôn bạn gái của anh ấy, chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt chúc phúc cho họ nào.”

Vì vậy, những tràng pháo tay bắt đầu vang lên trong võ đài, còn hai người họ đang hôn nhau trong ánh mắt chúc phúc của mọi người.

Nó giống như khung cảnh của đám cưới mà cô đã hình dung cho đám cưới của họ.

Nhưng cô đã không chờ đợi được đám cưới mà anh tổ chức cho đến khi cô chết đi.

Bốn năm trước, anh cho cô cái danh xưng mợ chủ Lãnh chính là việc bố thí lớn nhất đối với cô rồi.

“Thực xin lỗi, sau này anh sẽ không bạc đãi em.”

Sau khi buông cô ra, anh vẫn chưa thỏa mãn, lại cắn cánh môi mỏng của cô.

“Sau này chúng ta cứ như vậy có được không? Mỗi lần xin lỗi sẽ hôn một cái, cảm ơn hôn hai cái.”

Thẩm Vị Ương thoát khỏi cảm xúc trong quá khứ, cô cau mày nhìn anh: “Anh có ý gì?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Đêm nay anh giúp em trừng trị tên biến thái Tiêu Diễn kia, em có muốn cảm ơn anh không? Hai nụ hôn vừa rồi coi như là em cảm ơn anh.”

Thẩm Vị Ương không muốn nán lại đây một giây phút nào nữa, cô đi ra khỏi võ đài: “Anh đây là cưỡng ép mua bán, tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”

Vẻ mặt Lãnh Hoài Cẩn đầy thỏa mãn đuổi theo cô: “Nếu yêu cầu như vậy xúc phạm em, anh có thể xin lỗi em.”

“Nhưng mà lúc này anh có nói xin lỗi sẽ hôn một cái, cảm ơn hôn hai cái. Nếu em muốn anh xin lỗi, anh sẽ hôn em một cái khiến em ngạt thở.”

Tại sao người đàn ông này lại vô liêm sỉ như vậy chứ?

Thẩm Vị Ương sắp bị người đàn ông này làm cho tức phát điên.

“Lãnh Hoài Cẩn!”

Cô xoay người, ngẩng đầu trừng mắt lườm anh.

“Anh có thể đừng trẻ con như vậy được không?! Anh… Anh bị sao thế?”

Cô tức giận muốn xoay người đi, nhưng nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn đột nhiên khom lưng đứng tại chỗ, cô hoảng hốt đi tới đó anh.

Dưới sự giúp đỡ của cô, Lãnh Hoài Cẩn đau đớn đứng dậy: “Hơi đau một chút, chắc là do cái tên biến thái Tiêu Diễn đánh anh bị nội thương.”

Anh ôm xương sườn của mình, trông thật đáng thương.

“Vị Ương, anh biết bây giờ em rất ghét anh, nhưng em có thể đừng bỏ anh ở đây một mình mà đưa anh về lại phòng nghỉ chỗ tổ chức tiệc được không?”

Giọng nói của anh rất nhỏ, lúc nói chuyện cau chặt mày, hình như rất đau đớn.

Mặc dù anh và Tiêu Diễn đã có mối thù trước đó, nhưng đêm nay cũng do cô đã đánh người của Tiêu Diễn.

Nhìn Lãnh Hoài Cẩn như vậy, trong lòng Thẩm Vị Ương hơi tự trách.

“Thôi, tôi đó anh về phòng trước đã.”

“Cảm ơn vơ.”

Khi Thẩm Vị Ương đó anh đi, không chú ý tới khóe miệng anh đang nhếch lên.

Nghe thấy chữ “vợ“, Thẩm Vị Ương cau mày: “Tôi không phải vợ anh, xin anh chú ý chừng mực.”

Lãnh Hoài Cẩn: “Anh chỉ cảm thấy từ này có tác dụng giảm đau, nếu em nghĩ là anh đang gọi em thì anh cũng không ngại đâu.”

Thẩm Vị Ương: ”

Bây giờ cô có thể lập tức bỏ lại người đàn ông này, thuận tiện đạp một cước vào xương sườn anh, sau đó đưa cái người bị thương này đến khoa cấp cứu – hồi sức tích

cực trong bệnh viện được không?

“Anh muốn uống nước.”

Sau khi dìu anh vào phòng tổng thống, anh muốn cô rót nước cho mình.

Thẩm Vị Ương định từ chối, anh liền ủ rũ dựa vào đầu giường: “Vị Ương, em coi như anh chưa nói gì đi, nếu em có việc thì cứ về trước, một mình anh cũng, khụ khụ khụ…

Ngoài miệng nói mình không sao, nhưng nhìn anh rất yếu ớt.

“Thật ra đêm nay cũng không phải anh giúp em, anh và Tiêu Diễn đã có mâu thuẫn từ trước. Đêm nay em chỉ châm ngòi cho mâu thuẫn mà thôi, sau này anh sẽ bồi thường cho đám nhân viên bị đánh của anh ta một chút là xong, em không cần tự trách mình, đừng để trong lòng. Dù sao người cuối cùng thu dọn mớ hỗn độn cũng là

anh.”

Thẩm Vị Ương: “.

Cố vốn không tự trách mình, đêm nay cho dù không có anh, một mình cô cũng có thể đấu với Tiêu Diễn.

Bây giờ anh nói như thể cô đã gây ra cho anh rất nhiều rắc rối không bằng.

Cô không muốn nợ anh.

Thẩm Vị Ương hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh, không thể ra tay với người đàn ông đã đầy thương tật này.

“Được rồi, anh uống nhanh đi, uống xong tôi phải về.”

Cô lạnh lùng rót nước đưa tới trước mặt anh.

Nhưng người đàn ông này lại nói: “Anh cảm thấy mặc áo thun khó chịu quá, em giúp anh cởi ra với, anh muốn đi tắm.”

Thẩm Vị Ương: ”

Được voi đòi tiên! Người đàn ông này đúng là được voi đòi tiên mà.

“Thôi, là do anh làm phiền em, để anh tự cởi.”

Trước khi cô từ chối, Lãnh Hoài Cẩn tủi thân lên tiếng, sau đó khó khăn nắm lấy vạt áo thun, tự mình cởi ra.

Nhưng hình như tay anh cũng bị thương nên không thể nhấc lên được.

Anh bực bội cau mày: “Có vẻ như tay anh bị tàn phế rồi, bây giờ cởi áo cũng không thể làm được.”

“Nhưng sau này nếu bọn nhỏ chăm sóc cho anh và hỏi anh, anh sẽ nói là mình vì mẹ bọn chúng nên mới bị phế, nên chắc bọn chúng sẽ không ghét bỏ anh.”

Thẩm Vị Ương: “…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK