Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng hiện tại của Lục Vân Sâm đã dần dần bình tĩnh lại, nắm tay cũng chậm rãi buông lỏng ra, nhưng sự thù địch trong mắt thì không giảm: “Quan hệ giữa anh và Mộ Thanh Hoan là gì?”

Mộ Thanh Hoan.

Người này không phải bạn thân của Thẩm Vị Ương đấy à?

Cô ấy thì dính dáng gì đến Lục Vân Sâm?

Lãnh Hoài Cẩn không mặn không nhạt nói với Lục Vân Sâm: “Cô ấy là bạn của vợ tôi, anh hỏi tới cô ấy làm gì?”

Lục Vân Sâm cười lạnh: “Bạn của vợ? Anh cũng có vợ hả? Hà Sở hay là chị của cô ta, Lạc Miểu?”

Một câu “bây giờ anh cũng có vợ hả” thật sự làm cho người khác nghe lập tức muốn giết người.

Thấy hai ông lớn này bắt đầu muốn rút dao rút kiếm để đấu đá với nhau, Vệ Trạch đã nhanh chóng giải thích với Lục Vân Sâm: “Thượng tá Lục, người mà tổng giám đốc

Lãnh nói chính là cô Thẩm, Thẩm Vị Ương. Cô Mộ Thanh Hoan là bạn tốt của cô Thẩm, vừa rồi còn chở con gái của cô Thẩm và tổng giám đốc Lãnh của chúng tôi đi ra ngoài chơi nữa đó.”

Lục Vân Sâm sửng sốt: “Đứa bé ngồi trong xe cô ấy lúc này là con gái của Lãnh Hoài Cẩn cùng với bạn của cô ấy?”

Người phụ nữ đáng ghét này, cô ấy lại dám đùa giỡn với anh ta.

Bởi vì cái câu “anh cũng có vợ hả” vừa rồi mà hiện tại Lãnh Hoài Cẩn vô cùng chán ghét Lục Vân Sâm.

Giờ phút này nhìn thấy tâm trạng của anh ta bắt đầu thay đổi, anh cũng không rảnh đi đoán suy nghĩ của anh ta là cái gì, chỉ là không có kiên nhẫn mà lên tiếng hỏi anh

ta: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì, hiện tại tôi có vợ, có con trai lẫn con gái phải lo, không rảnh quan tâm chuyện của anh.”

“Anh còn có con trai?” Lục Vân Sâm không thể tin được mà nhìn Lãnh Hoài Cẩn: “Là của Sở Hà hay của Lạc Miểu?” Lãnh Hoài Cẩn: “… Của vợ tôi Thẩm Vị Ương.”

Vì cái gì người này luôn thích kéo Hà Sở và Lạc Miểu vào đây, anh có con trai liên quan gì tới hai người này?

Lúc này, Lục Vân Sâm mới chậm rãi chấn chỉnh tinh thần lại, đúng là vợ trước của Lãnh Hoài Cẩn tên là Thẩm gì đó.

Vì thế anh ta lại tiếp tục mở miệng: “Thẩm Vị Ương không chết à? Không phải hai người đã ly hôn rồi sao?”

Lãnh Hoài Cẩn: “… Vệ Trạch, tiễn khách.”

Người này đến đây làm gì, nói ra câu nào là thấy ghét câu đó.

Bên này Lãnh Hoài Cẩn bị Lục Vân Sâm làm cho tức muốn chết, mà bên kia, Thẩm Vị Ương đã thành công gặp mặt cô bé Y Y ở bệnh viện.

“Mẹ, con có thông minh không, daddy ngốc quá, không biết con chỉ đang giả vờ mà thôi.”

Cô bé này vừa thấy Thẩm Vị Ương, cơ thể mềm mại của cô bé đã nhào vào trong lòng của cô cầu khen ngợi.

Thẩm Vị Ương hôn lên trên mặt cô bé một cái, vui vẻ khen: “Y Y của chúng ta là thông minh nhất, thật đúng là công chúa nhỏ của mẹ, là chị cả của A Nặc.”

Được mẹ khen, cô bé cảm thấy rất vui vẻ, nếu như thật sự có cái đuôi nhỏ, giờ phút này nhất định là vểnh lên tận trời cao.

“Y Y là chị cả tốt nhất trên đời này.”

“Thanh Hoan cậu làm sao vậy?”

Sau khi nói cùng Y Y vài câu, Thẩm Vị Ương nhìn đến Mộ Thanh Hoan còn đang ngẩn người, Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi lạ lùng.

Nhìn cô ấy ngơ ngác, giống như cảm xúc của cô ấy không tốt cho lắm.

“Có phải Lãnh Hoài Cẩn nói cái gì hay không?”

Mộ Thanh Hoan lúc này mới hoàn hồn: “Không có gì, Lãnh Hoài Cẩn không nói gì cả, là thân thể của tớ có chút không thoải mái.” Nghe thấy thân thể của cô ấy không thoải mái, Thẩm Vị Ương lập tức lo lắng nhìn cô ấy, hỏi: “Sao lại không thoải mái?”

Mộ Thanh Hoan cố gắng gượng cười: “Không có gì to tát cả, cậu dẫn Y Y đi nhìn A Nặc trước đi, tớ cũng thuận tiện đi khám xem sao.”

Thẩm Vị Ương lo lắng: “Tớ đi với cậu.”

Giọng nói của Mộ Thanh Hoan có chút sốt ruột: “Thật sự tớ không có gì mà, cậu đi theo tớ, ngược lại sẽ làm tớ không được thoải mái.”

Cô ấy đã nói như vậy, Thẩm Vị Ương cũng không miễn cưỡng.

Mỗi người đều có bí mật riêng của mình.

Cho dù các cô là bạn thân vài năm nay nhưng có một số việc cũng phải có giới hạn.

“Vậy nếu có gì cậu nhớ gọi điện thoại cho tớ nha, tớ đi thăm A Nặc trước.”

Thẩm vị Ương dặn dò Mộ Thanh Hoan xong xuôi, cô mới ôm Thẩm Y Y đi thăm A Nặc.

Hiện tại Lãnh Hoài Cẩn vẫn còn cho Mộ Dung Văn Dư đi theo cô, hôm nay cô khó khăn lắm mới tìm được lý do làm cho họ Mộ Dung Văn Dư thay cô đi làm việc, mới có thể tách ra mà đi đến bên này.

Nhưng thời gian vẫn gấp gáp như cũ, cô chỉ có thể gặp A Nặc một lát, sau đó nhất định phải đến công ty làm thêm giờ.

Vài ngày không gặp, A Nặc giống như càng ngày càng gầy yếu, cơ thể nhỏ đến nỗi gió thổi qua sẽ bay mất.

Thẩm Vị Ương vừa nhìn thấy cậu bé, nước mắt lập tức không kiềm được mà rơi xuống.

Cuối cùng, vẫn là A Nặc dùng đôi tay nhỏ xíu lau nước mắt cho cô: “Mẹ đừng khóc, A Nặc không sao, gần đây A Nặc không có đau.”

Nhìn thấy dáng vẻ này của A Nặc, trong lòng Thẩm Vị Ương đau lòng không thôi, dang tay ôm cậu bé vào lòng mình: “A Nặc, xin lỗi con, dạo gần đây mẹ không thể thường xuyên lại đây thăm con, xin lỗi, thật xin lỗi A Nặc.”

Tiểu Y Y cũng đỏ hoe đôi mắt ôm lấy A Nặc từ phía sau, giải thích với cậu bé: “Chị cũng không tốt, chị cũng không tới thăm A Nặc.”

nhỏ.

Được mẹ và chị ôm lại, trong lòng A Nặc ấm áp vô cùng.

Cậu bé an ủi các cô, nói: “Mẹ, chị, con không sao mà, mọi người không cần lo lắng cho con, con thật sự không có việc gì hết.”

“Hai người có thể đến thăm con, con rất vui vẻ.”

Cậu bé biết các cô không thể luôn luôn ở bệnh viện với bé.

Cậu bé cũng không hy vọng mình trở thành gánh nặng của họ.

Thẩm Vị Ương lau khô nước mắt, cười với A Nặc, nói: “A Nặc chơi với chị trước nhé, mẹ đi nấu cơm cho con ăn.”

Phòng bệnh mà A Nặc ở chính là phòng cao cấp mà Cố Trường Đình hỗ trợ sắp xếp, bên ngoài có một phòng bếp nhỏ, cũng thuận tiện cho cô làm một ít đồ ăn cho đứa

Đối với con cái mà nói, đồ ăn của mẹ làm mãi mãi mang đến ấm áp vô bờ.

Cũng lâu rồi cô chưa làm đồ ăn cho A Nặc.

“Chị, daddy rất cao rất cao đúng không, daddy có ôm chị bay lên cao không?”

Sau khi Thẩm Vị Ương đi vào phòng bếp, Thẩm Nặc có chút tò mò nhìn Thẩm Y Y hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì sinh bệnh mà tái nhợt, đột nhiên rực sáng bởi sự chờ mong.

Thẩm Y Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cởi giày đứng ở trên giường bệnh của A Nặc, lại giơ tay giơ chân diễn tả một chút: “Daddy cao như vậy nè, so với bố

nuôi còn cao hơn một chút.”

“Lúc daddy ôm chị, giống như chị có thể với lên chạm tới mây ở trên trời vậy đó.”

Nhưng mà bố còn chưa ôm mình được vài lần đã bị bệnh nằm ở trên giường .

Nghĩ đến sau khi bị bắt cóc, bố chỉ có thể nằm lỳ trên giường, cô nhóc Y Y lại thấy mất mát trong lòng

“Y Y, chị sao vậy?”

A Nặc là một đứa nhỏ nhạy cảm và nội tâm, cậu bé có thể bắt lấy sự thay đổi tâm trạng của người khác rất nhanh.

Tiểu Y Y vươn bàn tay mũm mĩm sờ sờ đầu của A Nặc, thở dài: “A Nặc bé nhỏ, có thể sau này daddy không thể ôm em chạm vào đám mây được rồi.”

Trầm Nặc khó hiểu nhìn cô bé: “Tại sao? Là A Nặc không ngoan sao?”

Dứt lời, ánh mắt của cậu bé lập tức đỏ lên, tủi thân nói: “A Nặc ngoan ngoãn nghe lời mà, tại sao daddy lại không thích A Nặc vậy.”

Nhìn thấy dáng vẻ tủi thân muốn khóc của em trai, Y Y cũng trở nên gấp gáp, sốt ruột giải thích với cậu bé: “Không phải, không phải, là bởi vì daddy bị bệnh, daddy bị bệnh đó nên không thể ôm chúng ta hải sao được, không phải tại A Nặc.”

Nước mắt đang tràn ngập trong hốc mắt của A Nặc lúc này mới ngừng, ngơ ngác nhìn cô bé Y Y, hỏi: “Daddy bị bệnh ạ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK