Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tối hôm qua vốn đã không có xảy ra chuyện gì rồi.” Lãnh Hoài Cẩn ngắt lời cô với vẻ mặt u ám: “Vậy tại sao cô lại đưa ra yêu cầu này?”

Thẩm Vị Ương nhìn thẳng vào mắt anh, thẳng thắn nói: “Em cũng đã nói, em mới là Thẩm Vị Ương thật, Thẩm Vị Ương mà anh nhìn thấy bây giờ thực ra là Thân Khiết,

cô ta đã chiếm đoạt cơ thể của em.”

Vẫn như trong dự đoán, Lãnh Hoài Cẩn sau khi nghe xong liền nhìn cô với một ánh mắt như nhìn một đồ thần kinh: “Cô còn muốn nói gì nữa không?”

“Không còn, vậy thì tôi đi, nhớ kỹ những lời cô đã nói hôm nay.”

Nói xong anh mở cửa rời khỏi.

Vừa mở cửa thì nhìn thấy Trác Thính Phong vẫn còn đang đứng canh giữ ngoài cửa.

“Cậu có chuyện gì sao?”

Anh nhìn anh ấy rồi lạnh lùng hỏi, tâm trạng thật sự không ổn.

Trác Thính Phong truy hỏi anh: “Đương nhiên là có chuyện rồi, chuyện lớn như vậy cậu nói xem tôi có thể xem như không thấy gì sao? Anh Cẩn, Vị Ương dành hết tấm lòng cho cậu, sao cậu có thể làm ra những chuyện có lỗi với cô ấy như vậy chứ?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Giữa tôi và cô ta không có chuyện gì hết, là cô ta cố ý nói như vậy, tối hôm qua tôi bị cô ta dùng kim gây mê tiêm vào nên bị ngất xỉu và không biết gì cả, cậu cho rằng tôi có thể làm gì cô ta trong tình huống tôi đang hoàn toàn hôn mê?”

Trác Thính Phong làm ra dáng vẻ như đang lắng nghe, nhìn anh nói: “Còn ai có thể đâm được cậu chứ?”

Dựa theo kỹ năng cảnh giác của Lãnh Hoài Cẩn, làm sao có thể có người nào đến gần anh được, hơn nữa còn là một tiểu nha đầu trông có vẻ rất yếu đuối.

Lãnh Hoài Cẩn dừng bước, hơi cúi đầu của mình, cho anh ấy xem vết kim châm ở sau gáy.

Quả nhiên, Trác Thính Phong nhìn thấy trên vùng da sau gáy của anh có một vết kim châm, cả người bị dọa cho ngớ ngẩn: “Không phải chứ? Cô ấy đã đâm cậu thật này! Chắc cô ấy vừa ý cậu, muốn cùng cậu gạo đã nấu thành cơm, nhưng mà thế thì hạ thuốc nhanh hơn nhiều. Không hiểu sao lại phải dùng kim tiêm.”

“Em đã nói rồi, em mới là Thẩm Vị Ương thật, Thẩm Vị Ương mà anh nhìn thấy bây giờ thật ra là Thân Khiết, cô ta đã chiếm đoạt cơ thể của em.”

Những câu nói vừa rồi của Diệp Chiêu Chiêu lại một lần nữa vang lên trong đầu Lãnh Hoài Cẩn, khiến anh có hơi hốt hoảng.

Nhưng anh đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khinh thường nói với Trác Thính Phong: “Tôi cũng không biết, có lẽ não cô ta có vấn đề.”

Nếu cô ta không phải là em họ của Vị Ương, lúc này anh đã ném cô ta từ tầng mười hai xuống rồi.

Lúc này, người “não có vấn đề” mà anh đang nói đến đã gọi cho quầy lễ tân của trung tâm phục vụ VIP của bệnh viện và yêu cầu họ chuẩn bị cho mình một số bộ quần áo có thể mặc được, còn cả một chiếc điện thoại di động và thẻ điện thoại.

“Tôi không có chứng minh thư, báo với tổng giám đốc Lãnh giúp tôi, tôi là em họ của vợ anh ấy, mọi người có thể gọi điện thoại cho vợ anh ấy hỏi, vợ anh ấy sẽ chuẩn bị cho tôi.”

Khi bên kia hỏi chứng minh thư của cô để làm thẻ, cô đã nói thẳng như vậy và bảo họ đi tìm Thân Khiết để nghĩ cách giải quyết.

Thân Khiết đã nói rằng cô là em họ của cô ta, rồi cô nhân cơ hội đó tìm cơ hội nhờ cô ta giải quyết chuyện chứng minh thư cho mình.

Không có chứng minh thư, cô khó có thể rời nửa bước trong xã hội này.

Nhưng rốt cuộc Diệp Phù Tô muốn gì? Sau khi hại cô thành ra như vậy, thì không có tin tức gì từ anh ta.

Chẳng lẽ anh ta vẫn là một người tốt, chỉ muốn giúp Thân Khiết có được Lãnh Hoài Cẩn mà thôi?

Cô không tin điều đó.

Manh mối duy nhất để biết tại sao Diệp Phù Tô lại biến cô thành như vậy, có lẽ chỉ có bức tranh được treo trong căn phòng bí mật ngày hôm đó.

Người phụ nữ trong bức tranh có thực sự là cô hay không? Vậy người đàn ông bị một thanh kiếm đâm chết là ai? Tại sao cái chạm cuối cùng trước ngực cô lại biến thành cán kiếm? Rốt cuộc họ có quan hệ gì?

khác.

ho.

Thẩm Vị Ương cảm thấy vô nghĩa khi nghĩ đến những thứ lộn xộn này, lại vươn tay ra quan sát bàn tay hiện tại, vẫn không thể tin được mình đã biến thành một người

Thảo nào Lãnh Hoài Cẩn không tin cô, coi cô như đồ thần kinh.

Thực ra chính cô cũng không tin.

Chỉ là bây giờ mọi chuyện đã thực sự xảy ra trên người cô, cô không thể không tin.

Tại sao muốn sống một cuộc sống yên ổn lại khó khăn đến như vậy?

A Cẩn vốn đã cầu hôn với cô, họ sẽ sớm tổ chức hôn lễ, sau đó sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc cùng với nhau.

Tại sao đột nhiên là xảy ra chuyện này chứ?

Cuối cùng cô cũng đã sụp đổ và gục đầu khóc trên gối.

Tên khốn nạn Diệp Phù Tô, còn cả người phụ nữ nham hiểm Thân Khiết, đợi sau khi A Cẩn tin tưởng và nhận ra cô một lần nữa, cô nhất định sẽ tự tay giết chết bọn

Sao trên đời này lại có những loại người độc ác đi lấy mạng sống và cơ thể của người khác xem như là một con rối tùy tiện đùa giỡn như vậy chứ?

Cho dù A Cẩn có tin tưởng và nhận ra cô, cô cũng không thể quay trở lại được.

Sau khi cơ thể trước đây bị Thân Khiết chiếm giữ và vấy bẩn, cô kiên quyết sẽ không cần nó nữa, nhưng không có cơ thể ban đầu, làm sao bạn bè và những người thân

khác có thể tin tưởng và nhận ra cô?

Bây giờ cô đã lộ mặt trên mạng và cũng có danh tiếng rồi, đợi đến khi sau này cô xuất hiện lại bên cạnh A Cẩn với cơ thể hoàn toàn mới như thế, e là cũng chỉ có thể

dưới danh phận tiểu tam mà thôi.

Chính thất biến thành tiểu tam, nghĩ thôi cũng cảm thấy uất ức khó chịu.

Nhưng cô cũng không thể cầm loa mà hét lên với cả thế giới rằng cơ thể của cô đã bị hoán đổi với Thân Khiết. Bởi bản thân cô còn cảm thấy điên rồ.

“Thủ tục trả phòng?”

Hiệu suất làm việc của Thân Khiết rất cao, rất nhanh đã bảo người gửi chứng minh thư đến cho cô, tốc độ nhanh như vậy khiến cho Thẩm Vị Ương cảm thấy rằng cô ta

đã sớm chuẩn bị sẵn sàng và đã có mưu đồ chiếm lấy cơ thể của cô từ lâu.

đó.

Hơn nữa cô ta còn làm mọi thứ rất tốt, không đưa cho cô điện thoại hay tiền mặt mà chỉ đưa cho cô một chứng minh thư, sau đó bảo cô cút đi.

Cô còn nghĩ về việc nên chịu nhục, tạm thời sống trong phòng bệnh, sau đó nghĩ cách tiếp cận Lãnh Hoài Cẩn và ngăn cản Lãnh Hoài Cẩn kết hôn với người phụ nữ

Không ngờ rằng, bây giờ cơ hội tủi thân còn không có.

Thậm chí đêm nay, ngay cả chỗ ngủ cũng chẳng có.

Khoác lên mình một vẻ ngoài xa lạ, đi trên con phố lớn cùng với cơn gió ban đêm hiu hiu lạnh.

Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân chán nản như thế này.

Trên người không một xu dính túi lại còn bị người ta đuổi ra ngoài, khéo bị chết đói vào ban đêm vì không có gì để ăn cũng nên.

Cô vẫn còn rất nhiều khu bất động sản có thể đi, nhưng bây giờ không có tiền để bắt xe, hơn nữa thay da đổi thịt, chắc sẽ bị bảo vệ chặn lại ở cổng khu chung cư

Đến khi bị Thân Khiết biết chuyện, cô ta sẽ kiện cô vì tội đột nhập vào nhà riêng, Thân Khiết trên người đang khoác bộ da của “Thẩm Vị Ương”, tám chín phần mười có thể khiến cho cô ngồi tù.

Lãnh Hoài Cẩn bởi bị vu oan chuyện ngoại tình, nên bây giờ rất oán hận cô, nhất định sẽ giúp “Thẩm Vị Ương” đưa cô đến đồn cảnh sát.

Tại sao lại khó như vậy.

Không có nơi nào để cô ấy đi sao?

Cuối cùng đi mãi cũng mệt, cô ngồi xuống một băng ghế bên đường vì lao lực quá độ, dự định tạm ở đây cho qua một đêm, rồi ngày hôm sau sẽ cố gắng tìm cách kiếm

tiền và tìm một nơi để ở.

tới.

Cơ thể đã thay đổi nhưng các kỹ năng vẫn còn, hơn nữa cơ thể này nhanh nhẹn hơn so với cơ thể ban đầu của cô, đây cũng là điều mà khi bắt đầu cô cũng không ngờ

Vẫn còn bản lĩnh thì không sợ nguy hiểm mà ngủ ở bên đường, nhưng vẫn có tên mù tới chọc tức cô.

“Sao vậy, cô gái, uống nhiều quá không tìm được nhà sao?”

Bây giờ cũng đã khuya, cô đang nằm ngủ trên băng ghế ở ven đường, đúng lúc bị một tên say rượu vừa uống rượu xong đến nhìn chằm chằm.

Sau khi cảnh giác tỉnh dậy, cô theo bản năng muốn đánh chết tên mù này bằng một đấm, nhưng rất nhanh cô đã có suy nghĩ khác…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK