Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Oắt con, càng ngày càng không biết lớn nhỏ gì hết.”

Lãnh Hoài Cẩn cũng kiêu ngạo chìa cổ tay của mình ra trước mặt con trai, bảo con trai đeo cho anh.

“Con tặng quà thì phải tự tay đeo cho bố chứ.”

Lần này, Tử Niệm không nói đùa nữa, nghiêm túc đeo nó cho anh, sau khi đeo xong còn hôn mặt đồng hồ một cái, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh, khích lệ nói: “Bố nhất định phải cố lên nhé, không chịu nổi thì về đây, con của bố nuôi được bố đấy.”

Khóe mắt Lãnh Hoài Cẩn ươn ướt, đưa tay xoa mái tóc xoăn cậu ấy mới uốn, cười nói: “Bố biết rồi, bố là bố ruột của con cơ mà, sao bố có thể bị đánh bại như vậy

được.”

Mặc dù A Nặc và Y Y không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy Tử Niệm cổ vũ bố, hai đứa bé cũng chạy tới ôm Lãnh Hoài Cẩn, cổ vũ anh.

Lãnh Hoài Cẩn rơm rớm nước mắt nhìn Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương cũng vui mừng mỉm cười nhìn anh, không khí hạnh phúc ngập tràn trong phòng.

Bon nhỏ đã lớn rồi.

Nhất định họ sẽ qua cơn bĩ cực tới ngày thái lai.

Cuộc họp phụ huynh của Y Y và A Nặc do giáo viên dạy toán làm thay, Hứa Chiêu Hi không tới.

Thẩm Vị Ương đi hỏi mới biết Hứa Chiêu Hi đã nghỉ việc.

Hôm qua, cô ấy mới nộp đơn xin nghỉ việc nên hôm nay các học sinh trong lớp vẫn chưa biết.

Hiệu trưởng Lương thở dài bất đắc dĩ: “Cô giáo Tiểu Hứa là một giáo viên tốt nhưng hơi kém may mắn, có một người mẹ như vậy, cô ấy cảm thấy mất mặt nên mới xin nghỉ việc.”

Thẩm Vị Ương nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

Hiệu trưởng Lương thở dài nói: “Hôm qua hình như nhà cô ấy xảy ra chuyện, mẹ cô ấy tới trường làm ầm ĩ, bố cô ấy cũng đến, còn đánh cả cô ấy, cuối cùng bảo vệ trường phải đứng ra can ngăn mới tách họ ra được.”

Là vì chuyện bản quyền sao?

Tưởng Gia Tân xử lý công việc rất nhanh gọn lẹ, sau khi nghe đề nghị của cô, anh ta kết hợp đủ các biện pháp từ dọa dẫm tới dụ dỗ, nhanh chóng giải quyết xong vấn đề bản quyền.

Thế nhưng, bên phía Hứa Chiêu Hi, không phải cô ấy đã gọi người tới xem rồi sao?

“Không phải tôi đã dặn phải âm thầm bảo vệ cô giáo Tiểu Hứa rồi sao? Hôm qua cô giáo Tiểu Hứa xảy ra chuyện rồi, các anh biết không hả?”

Rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, cô gọi điện thoại chất vấn người vệ sĩ mà cô đã sắp xếp trước đó.

Giọng nói yếu ớt của người vệ sĩ vang lên trong điện thoại: “Cô giáo Tiểu Hứa phát hiện ra chúng tôi, bảo chúng tôi tránh xa ra, cô ấy không thích bị người ta theo dõi, còn bảo bọn tôi không được nói cho cô biết, cô ấy biết cô có ý tốt nhưng cô ấy không thể nhận ý tốt của cô được, tôi vẫn chưa nghĩ ra phải báo cáo với cô thế nào, xin lỗi

CÔ.”

“Thôi, để tôi tự xử lý.” Thẩm Vị Ương cúp điện thoại, bảo lái xe chở bọn Y Y về nhà, sau đó tự mình lái xe tới nhà Hứa Chiêu Hi, định hỏi thăm cô ấy.

Cô là người nêu ra ý tưởng này, nếu Hứa Chiêu Hi xảy ra chuyện, cô khó thoát khỏi tội lỗi.

Thế nhưng, tới nhà Hứa Chiêu Hi, cô gõ cửa rất lâu nhưng không thấy cô ấy ra mở cửa.

Cô đang định bỏ cuộc ra về thì trong phòng có động tĩnh, hình như cô nghe thấy tiếng của Viễn Viễn.

“Viễn Viễn, cháu chờ một chút, dì vào ngay đây.”

Dự cảm chẳng lành hiện lên trong lòng cô, cô vừa hô lên bảo Viễn Viễn, vừa chạy xuống dưới nhà gọi điện thoại: “Mục Dã, tôi chia sẻ vị trí cho anh, anh tới ngay nhé, Hứa Chiêu Hi xảy ra chuyện rồi.”

Bởi vì chuyện hiểu lầm với Hứa Chiêu Hi trước đây nên Biên Mục Dã cảm thấy áy náy với Hứa Chiêu Hi, nghe nói cô ấy xảy ra chuyện, anh ta lập tức đồng ý tới ngay.

Thẩm Vị Ương cúp điện thoại, qua cửa hàng kim khí gần khu dân cư gọi thợ mở khóa.

Cô không nói chuyện được với Viễn Viễn nên sợ rằng nếu đá văng cửa ra thì đứa trẻ sẽ bị thương, vì vậy cô bắt buộc phải gọi thợ.

Tới lúc thợ mở khóa mở được cửa ra, cô nhìn thấy Hứa Trí Viễn đã khóc sưng húp cả mắt, bất lực ôm hai đầu gối ngồi dưới đất, cách đó không xa, ở chỗ ghế sô pha, Hứa Chiêu Hi đang nằm mê man.

hơi.

“Chiêu Hi!”

Lúc lật người Hứa Chiêu Hi lại, con ngươi của Thẩm Vị Ương thu nhỏ lại, cô nhìn thấy một khuôn mặt bị đánh tới độ biến dạng.

Cô lập tức gọi xe cấp cứu, đồng thời gọi điện thoại cho Liễu Hoài Xuyên, thuật sơ lược lại tình hình.

Sau khi nói xong, Biên Mục Dã cũng vừa vưa tới nơi.

Bước vào nhà, anh ta lập tức thấy ngay Hứa Trí Viễn, Biên Mục Dã thoáng sửng sốt, sau đó, tới lúc nhìn thấy Hứa Chiêu Hi chằng chịt thương tích, anh ta hít sâu một

“Không biết là tên súc vật nào mà lại nặng tay với phụ nữ như vậy!”

Anh ta vừa cẩn thận bế Hứa Chiêu Hi lên vừa giận dữ mắng.

Giọng Thẩm Vị Ương khàn khàn: “Đưa cô ấy tới bệnh viện trước đã, lát nữa tôi sẽ kể cho anh nghe sau.”

Biên Mục Dã gật đầu, không nói gì nhiều, lập tức bế cô ấy tới bệnh viện.

“Bố, chờ con một chút.”

Hứa Trí Viễn thấy Hứa Chiêu Hi bị bế đi, lập tức đuổi theo.

Hơn nữa, Hứa Tri Viễn còn gọi Biên Mục Dã là bố.

Thế này là thế nào.

Biên Mục Dã và Thẩm Vị Ương đều sững sờ.

“Đưa cô giáo Tiểu Hứa tới bệnh viện trước đã.”

Thẩm Vị Ương nói với Biên Mục Dã cũng đang ngơ ngác.

Biên Mục Dã hoàn hồn, bế Hứa Chiêu Hi xuống dưới nhà.

Thẩm Vị Ương giữ chặt Hứa Trí Viễn: “Viễn Viễn ngoan, cháu đợi ở đây với dì một lát đã, lát nữa chú cảnh sát tới, dì sẽ dẫn cháu đi gặp mẹ sau nhé.”

Trước đó, Thẩm Vị Ương từng tới đây, Hứa Trí Viễn biết cô là bạn của mẹ nên ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời ngồi xuống sô pha với Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương do dự không biết có nên hỏi Hứa Tri Viễn xem vì sao Hứa Chiêu Hi lại bị thương không.

Ở cùng với một người mẹ bị mê man bất tỉnh trong một thời gian dài như vậy, cô sợ đứa trẻ sẽ bị ám ảnh, không cẩn thận sẽ kích thích cậu nhóc.

Cho nên cô giữ im lặng cho đến khi Liễu Hoài Xuyên tới.

Hôm nay Liễu Hoài Xuyên trực ban nên anh ấy mặc đồng phục cảnh sát.

Thẩm Vị Ương kể sơ lại chuyện của Hứa Chiêu Hi, sau đó Hứa Trí Viễn đột nhiên chủ động mở miệng nói với Liễu Hoài Xuyên: “Là ông ngoại cháu đánh đấy ạ, chú cảnh sát, chú có thể bắt ông ngoại cháu không?”

Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương đều sững sờ.

Nhất là Thẩm Vị Ương.

Cô nghe hiệu trưởng Lương kể bố mẹ Hứa Chiêu Hi tới trường đánh Hứa Chiêu Hi nhưng hổ dữ không ăn thịt con, cô không ngờ tên khốn đó lại đánh con gái ruột của

mình ra nông nỗi ấy.

“Chú cảnh sát, chú bắt ông ngoại và chủ cháu vào tù đi được không? Chú bắt bọn họ lại, báo thù cho mẹ cháu được không?”

Nhóc con kéo tay áo Liễu Hoài Xuyên, không ngừng nức nở, cơ thể nhỏ bé run lên.

“Bọn họ muốn cướp nhà của cháu và mẹ để trả nợ cho ông ngoại, bọn họ là người xấu, chú cảnh sát, chú giúp mẹ con cháu với được không?”

“Viễn Viễn, đừng khóc, chú cảnh sát sẽ trả lại công bằng cho mẹ con cháu.” Thẩm Vị Ương đau lòng ngồi xuống lau sạch nước mắt cho đứa trẻ.

Sau đó cô dắt tay cậu nhóc tới bệnh viện: “Chúng ta tạm thời giao chỗ này cho chú cảnh sát nhé, dì dẫn cháu đi gặp mẹ được không?”

Liễu Hoài Xuyên cũng nói: “Đúng vậy, bạn nhỏ à, chú cảnh sát sẽ đứng ra trả lại công bằng cho mẹ con cháu, cháu đi với dì tới bệnh viện thăm mẹ trước đi, bao giờ bọn

cháu về lại đây, chú cảnh sát sẽ bắt ông ngoại cháu lại được chứ?”

Nhóc con nghe vậy mới nức nở đồng ý, đi theo Thẩm Vị Ương rời khỏi đây.

Liễu Hoài Xuyên gọi đồng chí cảnh sát thực tập đi theo anh ấy tới đây vào trong nhà chụp ảnh hiện trường, tìm xem trong nhà Hứa Chiêu Hi có camera giám sát hay

không, còn anh thì đi xuống phòng giám sát của khu dân cư, tìm video giám sát ở cửa ra vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK