Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không giống, giống con của kẻ ngốc hơn.

Thẩm Vị Ương vừa cười vừa ghẹo cậu nhóc.

“Thôi thì tùy con vậy, con lúc nào cũng muốn lớn lên, nhưng dù A Quân có lớn có nào, có thành ra thế nào, thì cũng là con của mẹ thôi.”

Dứt lời, cô cũng cúi đầu hôn cái chóc lên trán cậu bé.

Cậu nhóc mới lúc trước còn chủ động quấn lấy cô đòi ôm hôn giờ cũng đã biết ngại rồi.

“Mẹ, nếu con đã lớn rồi, vậy sau này mẹ không được đối xử với con như con nít nữa đâu đó.”

Thật là xấu hổ quá đi.

Làm vậy sẽ phá hủy hình tượng uy nghiêm của người làm anh cả như nhóc đấy.

Thẩm Vị Ương bị lời cậu nhóc nói chọc cười: “Được, mai mốt mẹ sẽ coi A Quân là nam tử hán nhỏ nhé, không bao giờ… xem A Quân như con nít nữa.”

Lúc trước cô còn đau lòng thay cho đứa nhỏ, cảm thấy còn nhỏ như vậy không cần thiết phải đến nơi như Ám Dạ để chịu khổ làm chi.

Nhưng lần này, sau khi A Quân trở về, thấy được sự thay đổi của cậu nhóc, cô vừa đau lòng nhưng cũng rất vui mừng.

Nếu đứa nhỏ không thể sống cả đời dưới cánh chim của họ, chi bằng sớm trở nên mạnh mẽ, chân chính có được năng lực hành động.

“Chị, anh rể phát sốt rồi, sốt cao lắm, giờ cứ luôn miệng gọi tên chị đó.”

Trong lúc Thẩm Vị Ương tạm thời quên đi người đàn ông thích dỗi trời dỗi đất kia mà chú tâm chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho bọn nhỏ thì Lưu Hiểu Vũ lại đột ngột

gọi tới.

Con người Thẩm Vị Ương co lại, một tay cầm điện thoại, tay kia tháo vội tạp dề xuống: “Có thể là vết thương bị nhiễm trùng rồi, nhanh đưa anh ấy tới bệnh viện đi.”

Lưu Hiểu Vũ khóc không ra nước mắt: “Anh ấy không chịu đi chị ơi, nếu chịu đi thì tôi đã không sốt ruột gọi điện cho chị rồi.”

“A Quân, cá đã chưng gần xong, đợi thêm lát nữa cho chín là ăn được rồi, giờ bố bị sốt, mẹ phải chạy sang đó xem đó.”

Thẩm Vị Ương chỉnh lửa nhỏ lại xong thì vội vàng đi ra phòng khách, nói với A Quân.

“Giúp mẹ chăm sóc cho các em nhé.”

Dứt lời, cô gấp rút ra cửa.

Nghe thấy bố phát sốt, mấy đứa nhỏ khác cũng lo lắng không thôi.

“A Quân, liệu bố có sao không? Chúng ta có nên tới bệnh viện thăm bố không?” Tử Niệm hỏi A Quân.

A Quân lắc đầu: “Không cần đâu, anh cảm thấy không có gì to tát cả, có mẹ rồi thì sẽ không sao.”

Bố ruột của nhóc bây giờ không chỉ một bụng ý xấu mà da mặt còn cực dày nữa.

Ban nãy nhóc định tìm mấy đĩa game đặt trong nhà mẹ lúc trước giờ đang ở đâu thì tiện tay mở camera theo dõi lên, sau đó vô tình bắt gặp cảnh bố ruột nhờ chú Lưu đi

mua chút đồ giùm, hiện tại lại trùng hợp phát sốt, thật sự là quá đúng lúc rồi.

Nhưng thân là con trai ruột của hai người, chỉ cần tình cảm giữa cả hai tốt đẹp, thỉnh thoảng chơi chiêu một chút cũng không sao, nhóc cũng lười vạch trần.

Mà Thẩm Vị Ương chẳng hay biết gì sau khi nhận được cuộc gọi của Lưu Hiểu Vũ báo rằng Lãnh Hoài Cẩn phát sốt thì lòng lập tức nóng như lửa đốt, giờ đang tự kiểm

điểm lai mình.

Cô đã biết rõ trạng thái tinh thần của Lãnh Hoài Cẩn lúc này không được ổn định mà tại sao cứ nhất quyết phải gây gỗ với anh làm chi.

Anh chỉ nổi hứng tìm một người phụ nữ tới để khiến cô ghen mà thôi, mình nói vài lời mềm mỏng khuyên bảo là được rồi, anh mà đạt được mục đích cũng sẽ không làm

loạn với cô nữa.

Nếu lần phát sốt này mà anh xảy ra chuyện gì, cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

“Anh Lưu, anh Lưu, A Cẩn thế nào rồi?”

Vừa bước vào cửa, Thẩm Vị Ương đã nhìn thấy Lưu Hiểu Vũ đang ngồi ngoài cửa phòng ngủ canh gác cho Lãnh Hoài Cẩn, liền tiến lại gần hỏi thăm.

Lưu Hiểu Vũ thở dài: “Tôi cũng không biết, anh ấy không cho tôi vào, lúc nãy anh ấy bất cẩn đụng trúng gì đó nên té ngã, tôi vào giúp thì mới phát hiện anh ấy phát sốt.”

“Nhưng sau khi bị tôi phát hiện thì lại đuổi tôi ra ngoài, còn dặn tôi không được nói cho chị biết, bảo là giờ anh ấy sống hay chết chị cũng chẳng thèm để ý, tốt nhất là

đừng gọi để chị khỏi cảm thấy ngột ngạt.”

“Nhưng chị nói xem giờ anh ấy đang bị thương nặng, cả người còn nóng rần lên, thử hỏi tôi có thể không nói cho chị biết được sao?”

Lãnh Hoài Cẩn một khi đã nổi tính trẻ con thì Lưu Hiểu Vũ thật sự chịu không nổi.

Thẩm Vị Ương thở dài: “Anh Lưu, vất vả cho anh rồi, anh về nhà nghỉ trước đi, ở đây có tôi là được rồi. Lát nữa tôi sẽ gọi cho bác sĩ Trác, nhờ anh ta tìm một bác sĩ tới

đây khám cho A Cẩn.”

Lưu Hiểu Vũ gật đầu, biết hai vợ chồng nhà người ta đang dỗi nhau, nếu người ngoài như anh ta cứ ở đây hoài thì thật không tiện: “Được, tôi về trước, có gì nhớ gọi cho tôi, lúc nào cũng được, tôi sẽ chạy tới ngay.”

Lúc Lưu Hiểu Vũ rời đi cũng tiện tay đóng luôn cửa lại.

Sau khi Thẩm Vị Ương tìm chìa khóa dự phòng thì mở cửa phòng ngủ của Lãnh Hoài Cẩn ra. Lúc nhìn thấy dáng vẻ nằm im lặng trên giường của anh, không hiểu sao lại

có cảm giác rất đáng thương, tựa như thú con bị bỏ rơi vậy.

Cảnh tượng này khiến cho trái tim Thẩm Vị Ương cảm thấy chua xót, đau âm ỉ.

Cô với anh cãi nhau làm gì chứ.

Không phải đã sớm tự dặn lòng rằng dù anh có biến thành dáng vẻ nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ chăm sóc anh thật tốt sao?

“A Cẩn, A Cẩn, em đến rồi, giờ anh cảm thấy thế nào?”

Sau khi thầm tự trách một hồi, cô ngồi xuống mép giường, vươn tay nắm lấy vai anh, vừa nhìn gò má của anh vừa hỏi.

Anh không thèm để ý tới cô, tiếp tục nhắm chặt hai mắt.

Thẩm Vị Ương giơ tay đặt lên trán anh, sau đó bị dọa sợ chết khiếp.

“Sao lại nóng như vậy! A Cẩn, A Cẩn, em biết anh không có ngủ, giờ em dẫn anh tới bệnh viện khám được không, người anh nóng quá.

Cô sốt ruột lay vai anh, muốn anh ngồi dậy đi tới bệnh viện với mình.

“Không cần, dù sao anh sống hay chết em cũng đâu thèm quan tâm.”

Anh bực bội nói, còn lặng lẽ kéo chăn lên cao một chút.

Thẩm Vị Ương vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay kéo chăn của anh xuống: “A Cẩn, đừng giận lẫy nữa mà, em xin lỗi anh được chưa, em biết lỗi rồi, em không nên cãi nhau với anh, anh đừng giận nữa mà, tới bệnh viện với em đi, được không?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Người cố tình tỏ ra mập mờ với y tá là anh, em làm gì có lỗi, bây giờ em ở đây xin lỗi anh là đang cố tình ép buộc anh hả?”

Thẩm Vị Ương: “… Không phải đâu mà, em biết anh tìm cô y tá kia chỉ vì muốn chọc giận em thôi. Là em sai, là em không để tâm đến cảm nhận của anh. Em không nên bắt anh ở đây một mình, nhất định anh cảm thấy uất ức lắm.”

Trên đường về cô còn từng gọi điện cho Trác Thính Phong, sau đó kể cho anh ta nghe toàn bộ hành vi của Lãnh Hoài Cẩn đã làm hôm nay, hy vọng anh ta có thể giúp

cô phân tích xem tình hình của anh hiện tại là như thế nào.

Và đáp án Trác Thính Phong trả lại cho cô là do dục vọng muốn độc chiếm cô làm của riêng của Lãnh Hoài Cẩn bây giờ quá mạnh mẽ, cộng thêm tính cách cố chấp, dẫn tới nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, cách tốt nhất hiện tại là cô nên thuận theo ý anh, bằng không nhân cách phụ sẽ rơi vào nguy hiểm.

Giờ đúng là rất khó dễ.

Đã sốt cao như vậy rồi mà vẫn còn sức chống đối cô.

Thẩm Vị Ương thở dài một hơi, sau đó thỏa hiệp: “Không phải anh muốn tới công ty đi làm với em sao? Em đòng ý, nên giờ anh cùng em đến bệnh viện được

không?”

Vừa nghe cô nói vậy, Lãnh Hoài Cẩn mới chầm chậm ló đầu ra khỏi chăn một chút, hệt như con rùa nhỏ cẩn thận ngó trái ngó phải thăm dò xung quanh, không hiểu sao cô lại thấy hơi dễ thương: “Thật không?”

Thẩm Vị Ương bị hành động này của anh chọc cười: “Thật, nhưng anh không thể để người khác biết mình là Lãnh Hoài Cẩn. Nếu anh muốn xuất viện, thì phải nghe lời em, dưỡng thương cho tốt, anh có làm được không?”

“Làm được, anh sẽ nghe theo em hết.”

Lãnh Hoài Cẩn ngoan ngoãn gật đầu, thoạt trông chẳng khác nào một đứa nhóc con hiểu chuyện, đôi mắt còn sáng lấp lánh như cún con nữa chứ.

Thẩm Vị Ương bật cười, đồng thời cũng cảm thấy có hơi bất lực.

Nếu anh chịu nghe lời em thật thì tốt rồi.

Cô là đang nuôi thêm một đứa con trai nữa hả trời?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK