Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Wow, anh Tiểu Vũ giỏi quá đi.”

“Anh Tiểu Vũ thật tuyệt vời!”

Ở trong căn hộ của Thẩm Vị Ương, sau khi cô rời đi, Vũ Bách ăn rồi ngủ, hoặc là chơi trò chơi với bọn nhỏ khi chúng tan học. thôi.

Cuối cùng cũng dọn xong nhà cửa, Doãn Thiên Mộc không thể chịu đựng được nữa: “Tiểu Vũ cậu bao nhiêu tuổi rồi, sao cứ như một đứa trẻ vậy?”

Vũ Bách ngậm kẹo mút trong miệng, làm nũng nói: “Tôi vốn dĩ là đứa trẻ mà.”

“Đứa trẻ to xác.”

Doãn Thiên Mộc lẩm bẩm một câu, một lần nữa cúi đầu lau nhà.

Vẫn là Tiểu Y Y tri kỷ, lập tức tới hỗ trợ: “Dì Mộc Mộc, Y Y tới giúp dì.”

Sao Doãn Thiên Mộc có thể để cho đứa nhỏ làm việc nhà với mình, vừa rồi cô ta chỉ cảm thấy gần đây Vũ Bách suy sụp, muốn khiến cậu ấy vui vẻ hơn một chút mà

“Y Y đi chơi đi, một mình dì làm là được.”

Cô ta dựa theo lời dặn dò của Thẩm Vị Ương phải chăm sóc đứa nhỏ, làm sao có thể để bọn chúng chịu mệt mỏi.

Tiểu Y Y rất tích cực muốn tới giúp đỡ, còn kéo A Nặc đến.

Lần này không có ai chơi với Vũ Bách, Vũ Bách than khổ với trời cao: “Tiểu Y Y, có phải em cố ý bỏ rơi anh Tiểu Vũ phải không?”

Tiểu Y Y làm mặt quỷ với cậu ấy, cười to nói: “Anh Vũ Bách là người lười biếng, Y Y và A Nặc không muốn chơi chung với người lười biếng đâu.”

Vũ Bách duỗi thắt lưng một cái, sau đó mới đứng dậy từ trên sô pha: “Tôi lại bị một cô nhóc khinh bỉ ư? Đứng dậy giúp đỡ liền đây.”

Sau khi nói xong, cậu ấy cầm cây lau nhà trong tay Doãn Thiên Mộc: “Chị Thiên Mộc, chị làm tới đây được rồi, loại chuyện làm việc nhà này nên gọi đàn ông đến

làm.”

Doãn Thiên Mộc giao cây lau nhà cho cậu ấy, sau đó cầm túi chuẩn bị ra ngoài: “Vất vả cho cậu rồi, bây giờ tôi đi mua đồ ăn.”

Tiểu Y Y lập tức đuổi theo: “Dì Mộc Mộc, Y Y đi với dì được không ạ?”

Doãn Thiên Mộc gật đầu: “Được.”

Tính cách cô ta hơi lạnh lùng, không nói nhiều nhưng người lạnh lùng đến đâu cũng không có cách nào từ chối một cô bé đáng yêu.

“A Nặc, em phải ở lại với anh.”

Khi Tiểu A Nặc cũng muốn đi theo, Vũ Bách kịp thời kéo cậu bé lại.

Vũ Bách rất thích náo nhiệt, nếu A Nặc cũng đi, một mình cậu ấy sẽ thấy buồn chán.

Tiểu Y Y an ủi A Nặc muốn cùng cô bé ra ngoài: “A Nặc ngoan, chị sẽ về ngay nhé.”

“Tiểu Vũ ngoan, chị sẽ lập tức trở về”

Nhìn hình ảnh Tiểu Y Y dỗ dành A Nặc, Vũ Bách nhớ đến dáng vẻ chị gái cũng từng dỗ dành mình.

Đó là ngày bảy tháng sáu, chị gái dỗ dành cậu ấy phải ngoan ngoãn nghe lời chờ chị ấy về nhưng sau đó, chị ấy đã bị người của Cực Lạc Yến bắt đi, cậu ấy không bao giờ gặp lại chị mình nữa.

“Anh Tiểu Vũ, anh làm sao vậy?”

A Nặc nhìn thấy Tiểu Vũ ngẩn người, kéo bàn tay to của cậu ấy lắc lắc.

Vũ Bách hoàn hồn, nhìn A Nặc cười nói: “Không sao, anh chỉ đang nghĩ khi nào chúng ta mới có thể làm xong việc nhà, quá nhiều việc rồi, nếu không chúng ta tìm một người dì đến làm đi.”

A Nặc lập tức nghiêm túc nói: “Không được, anh Tiểu Vũ đã đồng ý với dì Mộc Mộc phải làm việc nhà, không thể ăn gian nha.”

Vũ Bách: “Được rồi được rồi, anh cũng nằm nhiều ngày rồi, nếu không hoạt động sẽ thành người thực vật.”

“Dì Mộc Mộc, Y Y đi lấy thanh socola cho A Nặc.”

Hai người đến siêu thị, Tiểu Y Y nhìn thấy trên kệ có thanh socola, lập tức nói với Doãn Thiên Mộc muốn đi lấy nó.

Doãn Thiên Mộc nhìn kệ hàng cũng không xa, phía sau cũng có vệ sĩ mặc thường phục đi theo, liền đồng ý cho cô bé đi qua đó.

Tiểu Y Y chạy về phía kệ hàng bên kia, đột nhiên đụng phải một người.

“Đau quá.”

Tiểu Y Y bị đụng ngã xuống đất, cô bé đau đớn ôm trán kêu lên một tiếng.

Một bàn tay thon dài và đẹp mắt đưa tới trước mặt cô bé.

Y Y ngẩng đầu lên nhìn thấy một anh trai rất xinh đẹp.

Anh trai thật quá đẹp, vừa rồi Y Y vậy mà lại đụng phải anh trai đẹp trai như vậy.

“Xin lỗi anh trai, em không phải cố ý đụng trúng anh.”

Vệ sĩ vốn muốn tiến lên, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng rụt rè của cô chủ liền dừng lại.

Thiếu niên buông tay cô bé ra, nhìn lên kệ hỏi: “Em cần gì?”

Tiểu Y Y lập tức chỉ vào thanh socola trên kệ: “Em muốn cái đó, em trai Y Y rất thích ăn.”

Thiếu niên đưa nó cho cô bé.

Y Y nhận lấy, ngại ngùng nói cảm ơn: “Cảm ơn anh.”

Thiếu niên không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Tiểu Y Y nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, lúc phản ứng lại hơi ảo não. “Y Y không biết tên anh trai là gì.”

“Cô chủ, cô muốn chúng tôi bây giờ đi bắt cậu ta quay lại không?”

Chú vệ sĩ không đành lòng nhìn cô chủ mình thất vọng, lập tức đề nghị.

Y Y hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: “Không cần, Y Y không phải tên cướp đâu.”

Cô bé nắm chặt thanh socola vừa rồi anh trai kia đưa cho mình, coi nó như bảo bối.

“Chú ơi, chú lấy cho A Nặc một thanh socola được không?”

Chú vệ sĩ khó hiểu nhìn cô chủ: “Nhưng không phải trên tay cô chủ cũng có rồi sao?”

Tiểu Y Y. ” ”

“Anh bị ngu à? Cô chủ và cậu chủ có hai người, anh muốn hai người chỉ ăn một cái sao?”

Người vệ sĩ bên cạnh thông minh hơn bạn mình nhiều, không thể không cho cô chủ nhỏ bậc thang đi xuống.

Chú vệ sĩ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sờ sờ cái ít nói: “Cậu nhóc vừa rồi cũng khá đẹp trai ha ha.”

Y Y mất tự nhiên đỏ mặt nói: “Cũng được, vẫn còn thua bố Y Y một chút.”

“Y Y, cháu mua xong chưa?”

Doãn Thiên Mộc mua một ít đồ, Y Y còn chưa đi theo, cô ta hơi lo lắng nên đi tìm cô bé, lúc này thấy cô bé ở cùng một chỗ với vệ sĩ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Dì Mộc Mộc, đây là một anh trai giúp Y Y lấy đó, Y Y không lấy được, anh trai thật tốt bụng.”

Khi Doãn Thiên Mộc nhìn thấy cô bé, cô bé bắt đầu khoe khoang thanh socola trong tay.

Còn Doãn Thiên Mộc vì bản năng nghề nghiệp, ngửi thấy mùi hương khác lạ trên người Y Y, sắc mặt thay đổi.

Mùi hương này, cô chỉ ngửi thấy trên người người kia.

“Dì Mộc Mộc, dì làm sao vậy?”

Y Y thấy sắc mặt Doãn Thiên Mộc nghiêm túc, hơi sợ hãi.

Doãn Thiên Mộc hoàn hồn, còn chưa kịp an ủi cô bé, đã nhìn thấy một cái túi giấy trong giỏ hàng nhỏ của cô bé.

Trước đây chưa từng xuất hiện túi giấy có hoa văn đặc biệt này.

Đây là dấu hiệu của nhà tù 76.

Nhìn thấy hoa văn đặc biệt này, trái tim Doãn Thiên Mộc thắt lại, cảm xúc trong con người thoáng chốc tan rã.

”Y Y, anh trai mà cháu vừa nói trông như thế nào?”

Ngón tay lạnh lẽo của Doãn Thiên Mộc cầm lấy túi giấy, hơi run rẩy không dám mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK