Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói một cách công bằng thì ngoại hình của cô rất xinh đẹp, nhất là khi nhìn từ khoảng cách gần, các đường nét trên mặt vô cùng thu hút và quyến rũ.

Nhìn cô nhiều hơn một giây mà Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy linh hồn của mình bị đôi mắt biết nói chuyện này hút vào, có cảm giác như đã từng quen biết.

“Xin tự trọng!”

“Nếu như em không tự trọng thì sao?”

Thẩm Vị Ương vẫn tiếp tục đến gần, ép đến khi cơ thể anh dán sát trên tường không thể lui được nữa, lúc này cô mới dừng lại, đôi mắt sáng ngời mỉm cười hỏi anh

“Nếu như em không tự trọng thì A Cẩn sẽ làm gì với em đây?”

Cô cười lên vô cùng quyến rũ, giống hệt một con hồ ly tinh hút hồn người khác.

Lãnh Hoài Cẩn cảm giác trái tim mình ngày càng đập nhanh đến mức anh sắp không chịu đựng được nữa

“Xin tự trọng.”

Anh đẩy cô ra, kéo dãn một khoảng cách nhất định với Thẩm Vị Ương rồi không do dự mà nói những lời tổn thương cô: “Tôi chưa từng thấy một người phụ nữ không có lòng tự trọng như cô.”

Không có lòng tự trọng sao?

Trước đây anh lại ước gì em chủ động như vậy mà.

Đôi mắt của Thẩm Vị Ương tràn ngập nỗi buồn

“Em chỉ muốn giúp anh bôi thuốc thôi chứ không có ý gì khác, vết thương sau lưng anh cũng không thể tự bôi được”

Lãnh Hoài Cẩn vẫn lạnh lùng từ chối cô: “Không cần, tôi tự làm được.”

“Đi ra ngoài.”

Âm thanh của Lãnh Hoài Cẩn giờ đây chỉ toàn sự tức giận

Mặc dù da mặt của Thẩm Vị Ương có dày đến mấy cũng không thể ở lại đây được nữa: “Em ở bên ngoài, nếu anh cần gì thì cứ gọi em”

Cô đau lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhìn anh một cái rồi xoay người đi ra.

Cô không tin buổi tối ở đây lạnh như vậy mà anh có thể nhẫn tâm để cô ở ngoài này.

Thế nhưng anh thực sự nhẫn tâm.

Sau khi Thẩm Vị Ương ở bên ngoài đợi một lúc, trong phòng vẫn không có tiếng động gì.

Anh thật sự muốn để cho mình chết vì lạnh ở ngoài này sao?

Trước đây từng được anh chiều chuộng quen rồi, hiện tại Thẩm Vị Ương không chấp nhận được việc mình bị bỏ rơi như vậy.

“Ô, thật đúng là biết tìm nơi để dựa dẫm, nhanh như vậy đã tìm được chỗ dựa vững chắc rồi?

Khi Thẩm Vị Ương đang do dự có nên mặt dày vào tìm Lãnh Hoài Cẩn một lần nữa không thì những người đàn ông trước đây từng làm khó cô lại xuất hiện ở nơi này.

Cô lập tức đứng lên, cảnh giác nhìn bọn họ: “Bọn mày muốn cái gì?”

Cô không có ý định gây thù chuốc oán cùng với những người này cho nên có thể không đánh nhau là tốt nhất.

Tên cầm đầu nhìn bộ dạng đề phòng của Thẩm Vị Ương liền cảm thấy hứng thú mà nở nụ cười: “Đàn ông tìm phụ nữ, còn có thể vì chuyện gì đây?”

Nói xong, bàn tay bẩn thỉu mập mạp kia liền muốn chạm vào cô.

Thẩm Vị Ương lập tức tránh ra nhưng vừa tránh được bàn tay của tên cầm đầu thì phía sau liền có một người đàn ông đưa tay muốn sờ vào eo của cô.

Lần này cô chỉ có thể ra tay, trực tiếp giơ chân lên đá văng người đàn ông phía sau ra.

Tên cầm đầu thích thú nở nụ cười, lau cái miệng dầu mỏ của mình rồi nói: “Thật hung dữ nhưng rất có cá tính, vậy thì vui đùa với cô em một chút”

Anh ta giơ tay lên ra hiệu, những người đàn ông phía sau liền lao lên tấn công cô.

Thẩm Vị Ương nhớ đến vết thương trên người của Lãnh Hoài Cẩn, sợ liên lụy đến anh, vừa đối phó với những người này mà vừa rời xa căn phòng mà Lãnh Hoài Cẩn đang ở.

sao?

Tuy nhiên thực lực của những người này cũng không thua gì cô, một mình cô đối phó với nhiều người như vậy thực sự rất mệt mỏi

“Cô em thấy thú vị không? Không nên chơi chiêu lạt mềm buộc chặt, nếu em muốn thì cứ trực tiếp nằm đó để anh em chúng tôi phục vụ cô em không phải tốt hơn

Tên cầm đầu thấy được Thẩm Vị Ương gần như đã kiệt sức liền lộ ra nụ cười bỉ ổi.

Thẩm Vị Ương trực tiếp đá vào trên mặt anh ta.

Cô sợ bẩn tay mình.

Cú đá này liền khiến cho tên cầm đầu tức giận, anh ta túm lấy tóc của Thẩm Vị Ương định tát vào mặt nhưng mới vừa giơ tay lên thì đã bị Lãnh Hoài Cẩn giữ lại. Ánh mắt tàn nhẫn của tên cầm đầu nhanh chóng chuyển thành sự hoảng sợ: “Mày, không phải là mày không xen vào chuyện của người khác sao?”

Lãnh Hoài Cẩn buông tay tên cầm đầu ra rồi đá anh ta một cái bay ra ngoài, sau đó lạnh lùng nói: “Cút!”

Những người còn lại thấy Lãnh Hoài Cẩn như thấy thần ôn dịch, sợ đến mức bò đi.

Sau khi đuổi hết những người này đi, anh cũng không nhìn Thẩm Vị Ương mà quay đầu đi thẳng vào nhà.

Thẩm Vị Ương sững sờ, sau đó phản ứng lại liền đi theo vào trong.

Trong lòng thực sự cảm thấy an toàn.

Lần này Lãnh Hoài Cẩn lại không đuổi cô ra ngoài mà đi nấu cơm.

Sau khi Thẩm Vị Ương vào phòng thì luống cuống ngồi ở trên ghế rồi ngẩn người nhìn miếng vải được băng bó trên lưng anh.

Anh không mặc áo nhưng Thẩm Vị Ương không còn tâm trạng ngắm nhìn dáng người của anh mà chỉ chú ý đến miếng vải đã bị thấm máu, có lẽ là vừa rồi giúp cô nên

vết thương đã bị hở ra.

Cô cúi đầu không dám nhìn nữa.

“Ăn cay không?”

Anh hỏi một câu.

Tuy nhiên cô lại cúi đầu không có phản ứng gì.

Đợi một lúc mà vẫn không thấy cô trả lời, anh đi lại thì thấy cô đang khóc.

Một cảm giác luống cuống dâng lên trong lòng anh.

Thế nhưng khi nói ra miệng thì vô cùng gượng gạo: “Không muốn ăn thì đi ra ngoài, nếu cô tiếp tục bị theo dõi thì tôi sẽ không giúp cô nữa”

Thẩm Vị Ương vội vàng lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh cười nói: “Cảm ơn anh.”

Nhìn đôi mắt cô đỏ hoe thực sự rất đáng thương.

Lãnh Hoài Cẩn cũng không nói gì thêm, bưng tô mì để trên bàn cho cô xong thì anh ngồi ở phía đối diện im lặng ăn tô mì của mình.

Trong hoàn cảnh như vậy, Thẩm Vị Ương ăn sợi mì nóng hổi mà cảm thấy lòng chua xót, cuối cùng giọt nước mắt của cô không nhịn nổi nữa mà rơi xuống.

Khi Lãnh Hoài Cẩn chú ý đến thì cô đã không kiềm chế được mà gục xuống bàn khóc lớn lên.

Lần này anh không thể làm như không thấy được.

Ban đầu anh nghĩ rằng mình sẽ rất khó chịu khi thấy phụ nữ khóc, nhưng khi thấy dáng vẻ run rẩy đáng thương của cô thì trong lòng anh không biết sao lại dâng lên

cảm giác đau lòng.

“Cô, mới vừa rồi cô bị bọn chúng ăn hiếp chỗ nào?”

Ngoại trừ chuyện này thì anh không nghĩ đến nguyên nhân nào khác khiến cô khóc tới mức như vậy, có chút cứng nhắc đi tới trước mặt cô hỏi.

Thẩm Vị Ương ngẩng đầu lên nhìn anh, tuy bây giờ Lãnh Hoài Cẩn mang lại cho cô cảm giác xa lạ nhưng cách anh quan tâm cô vẫn quen thuộc như vậy, điều này khiến cô đau lòng đến mức không thở được.

“Xin lỗi, xin lỗi.”

vậy.

Cô ôm lấy anh khóc nức nở: “A Cẩn, xin lỗi, là lỗi của em, tất cả đều là lỗi của em, xin lỗi.”

Nếu như cô có thể tin tưởng anh hơn một chút, nếu như cô phát hiện ra mình mất đi một đoạn trí nhớ thì bây giờ Lãnh Hoài Cẩn đã không phải chịu đau đớn như

Là lỗi của cô, đều là lỗi của cô.

Ép anh vào tình trạng như bây giờ.

Lãnh Hoài Cẩn cứng ngắc đứng ở đó, không biết phải làm như thế nào, ngay cả tay nên để đâu cũng không biết.

Sau một lúc cô tỉnh táo lại rồi buông anh ra.

“Mì nguội rồi, để tôi hâm lại…”

“Không cần, em ăn được.”

Cô lắc đầu cười yếu ớt, sau đó im lặng đi ăn mì.

Bây giờ anh có thể nấu cơm cho cô ăn thì cô đã rất mãn nguyện rồi.

Mới vừa rồi là do cô không kiềm chế được, bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy thật xấu hổ.

Trước khi cô khóc thì Lãnh Hoài Cẩn đã ăn xong rồi, giờ đây anh không nói gì mà đi rửa chén.

Sau khi Thẩm Vị Ương ăn xong, cô đi vào phòng ngủ thì thấy anh đã trải chăn đệm nằm dưới đất rồi.

Hai người bọn họ ngủ trên giường chật một chút cũng được mà?

Mặc dù có chút oán trách nhưng cô đã chấp nhận được việc anh bị mất trí nhớ: “Trên người anh đang bị thương, để em ngủ dưới đất cho.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK