Cùng lúc đó, Lãnh Hoài Cẩn đang xử lý công việc trong bệnh viện cũng nhận được điện thoại của Mộ Dung Văn Dư
“A Cẩn, vợ anh đỉnh thật đấy, đến thẳng cửa gây sự luôn.”
Lãnh Hoài Cẩn đặt bút ký tên trong tay xuống, sắc mặt nghiêm trọng: “Cô nói vậy là ý gì?”
Mộ Dung Văn Dư nhàn nhã dựa vào khung cửa trường dạy võ nhà họ Lưu, nhìn cô gái đã hạ gục liên tiếp sáu bảy học viên trên võ đài, thở dài cảm thán: “Một chọi bảy, anh nói thử xem nếu cô ấy tới sàn đấu dưới lòng đất của Dạ Yến đánh luân phiên thì có thắng được không?”
Thẩm Vị Ương ư?
Cô giỏi võ như vậy từ khi nào?
Nghĩ đến người phụ nữ nhu nhược chỉ biết ở nhà nấu cơm đợi mình trước kia, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy có chút không thoải mái.
Có vẻ như anh thực sự đã không còn kiểm soát được cô hoàn toàn như bốn năm trước nữa rồi.
Anh ghét cảm giác không thể kiểm soát khiến con người ta hốt hoảng này.
Chẳng lẽ hiện tại anh chỉ có thể giả bộ bệnh nặng để đổi lấy lòng thương cảm sao?
Nhìn băng gạc cố ý quấn trên ngực mình, ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn dần tối đi.
Mộ Dung Văn Dư không chút do dự tiếp tục xát muối vào tim anh: “Anh không thấy lạ à? Sao bây giờ cô ấy lợi hại thế, để tôi tính thử xem.”
Cô ta ngắm bộ móng tay đẹp đẽ mới làm của mình rồi nói: “Nhà thiết kế trò chơi cao cấp, hội viên kim cương của các hãng thời trang lam huyết xa xỉ, tay đua số chín, họa sĩ nổi tiếng, lại còn giỏi đánh đấm, là vương giả có thể đến võ quán hàng đầu của đế đô gây sự, anh nói xem bây giờ cô ấy lợi hại như vậy mà vẫn trở về tìm anh, người
ta muốn gì nhỉ?”
Muốn gì ư?
Lãnh Hoài Cẩn cũng vẫn chưa nghĩ thông suốt về vấn đề này.
Cũng chính bởi vì tạm thời chưa có đáp án nên đôi khi anh vẫn ôm một tia hi vọng mong manh, ảo tưởng rằng cô muốn anh.
Nhưng không biết vì sao, Mộ Dung Văn Dư lại thẳng tay đập tan ảo tưởng cuối cùng của anh.
Cô ta khẽ cười, trêu chọc: “Thì người ta cũng đâu thể nào muốn anh chứ, ngựa tốt còn không ăn lại cỏ cũ, người ta lại thiếu món cỏ độc như anh à?”
Ngón tay cầm điện thoại của Lãnh Hoài Cẩn dần siết chặt, dùng lực muốn bóp nát điện thoại, lạnh nhạt nói với Mộ Dung Văn Dư ở dây bên kia: “Mộ Dung Văn Dư, cô muốn chết à?”
Mộ Dung Văn Dư cũng chẳng sợ đắc tội anh, cười nói: “Trung thần lương tướng thì hay bị diệt khẩu vì nói lời thật lòng.”
Lãnh Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng: “Tôi vẫn chưa thấy cô trung thành chỗ nào, đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì.”
“Nếu tôi đã dám để cho cô ra ngoài làm vệ sĩ cho người phụ nữ của tôi thì không sợ cô làm loạn.”
Mộ Dung Văn Dư yếu ớt nói: “Biết rồi biết rồi, tôi biết tổng giám đốc Lãnh không thương tiếc gì một cô gái yếu đuối như tôi mà.”
Lãnh Hoài Cẩn không có tâm trạng lắm lời với cô ta: “Nếu Tiêu Diễn sai người đến làm phiền cô ấy thì đừng tha cho bất kỳ tên nào.”
Mộ Dung Văn Dư “Vậy Tiêu Diễn thì sao? Anh muốn giết cả bạn tốt của mình à?”
Lãnh Hoài Cẩn: “Vậy thì cô cũng phải có bản lĩnh giết được cậu ta đã.”
Mộ Dung Văn Dư bĩu môi, cúp điện thoại.
Đánh ai chứ đừng đánh với người điên, nhất là loại người như Tiêu Diễn.
Chẳng qua cô vợ bé nhỏ của Lãnh Hoài Cẩn trông có vẻ giỏi lắm, chắc cũng không cần cô ta ra tay đâu.
Nhìn ánh mắt Thẩm Vị Ương không chút sợ hãi khi đồng thời phải đối mặt với cả sát thủ do Tiêu Diễn phái tới phía sau, Mộ Dung Văn Dư cảm thấy diễn biến của sự việc còn thú vị hơn cô ta nghĩ nhiều.
Thẩm Vị Ương đối phó với mấy sát thủ cùng một lúc nhưng không hề rơi vào thế yếu.
Ngải Lan thấy vậy thì kinh hãi, vội vàng túm lấy Lưu Huy hỏi: “Anh Huy, anh có cảm thấy những người xuất hiện lần này khác với những người trong võ quán trước đó không?”
Tuy rằng bọn họ vẫn mặc quần áo của trường dạy võ nhà họ Lưu nhưng trình độ thì hơn hẳn người của trường dạy võ nhà họ Lưu, cũng không biết là do không phải người trong nghề hay là có chuyện gì, cô ta cứ luôn có cảm giác mỗi một chiêu của những người này đều muốn giết người, không giống như thi đấu bình thường chút
nào.
Lưu Huy cũng cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao tôi cứ có cảm giác mình không giống với những người khi nãy nhỉ?”
Đường Duy siết chặt nắm đấm, thấy Thẩm Vị Ương một mình đấu với nhiều người, còn là những sát thủ đáng gờm như vậy, cuối cùng không nhịn nổi nữa. Cậu ta đi sang một bên gọi điện thoại, tức giận nói với người ở đầu dây bên kia: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Giọng nói lười biếng của Tiêu Diễn ở đầu dây bên kia vang lên, tùy ý cười nhạt: “Tôi muốn làm gì, cậu quản được à?”
“Nhóc con, tôi không đưa cậu đi cùng là đã thông cảm cho cậu lắm rồi đấy.”
Đường Duy: “Tiêu Diễn, đừng đi quá xa! Lãnh Hoài Cẩn sẽ không tha cho anh.”
Tiêu Diễn: “Vậy sao? Sau khi vợ cậu ta chết, đã lâu rồi cậu ta không chơi với tôi. Bây giờ vợ cậu ta đã trở lại, tôi thấy cậu ta cũng đã trở lại rồi.”
Đường Duy: “Tiêu Diễn, cái đồ điên nhà anh, anh định làm gì?”
Tiêu Diễn: “Em trai ngốc, tôi đánh bại Lãnh Hoài Cẩn, không phải người phụ nữ đó sẽ là của cậu rồi ư? Cậu nên cảm ơn anh trai mới đúng chứ.” Đường Duy: “Tôi… Alo? Này! Tiêu Diễn!”
Còn chưa nói xong thì Tiêu Diễn đã cúp điện thoại, cậu ta giận đến muốn đập nát cái điện thoại.
Mộ Dung Văn Dư không bỏ lõ cảnh này, thính giác nhạy bén của cô ta cho phép cô ta nghe rõ ràng cái tên mà Đường Duy vừa gọi chính là Tiêu Diễn.
Chuyện này còn thú vị hơn so với cô ta nghĩ.
Cả Thẩm Vị Ương nữa, cô sẽ mang lại cho tôi niềm vui bất ngờ gì đây.
Nhìn thấy Thẩm Vị Ương lần lượt hạ gục đám sát thủ chuyên nghiệp kia, ánh mắt Mộ Dung Văn Dư tối sầm lại.
Thế mà cô ấy còn biết cả chiêu thức của Cực Dạ.
Lãnh Hoài Cẩn nó lòng để cô ấy đến nơi như vậy ư?
Có lẽ là không, đã bốn năm trôi qua, Lãnh Hoài Cẩn biết rất ít về người phụ nữ này, e là lúc này anh còn đang phát điên trong phòng bệnh, nghĩ cách để giữ cô bên cạnh
mình mãi mãi.
“Xin lỗi, xin lỗi cô Thẩm, chúng tôi biết sai rồi, cầu xin cô, xin cô tha cho võ quán chúng tôi.”
Sau khi Thẩm Vị Ương ném sát thủ cuối cùng lên rào chắn của võ đài, cuối cùng Lưu Giang không chịu nổi nữa mà quỳ xuống trước mặt cô, cầu xin cô tha cho võ quán
của bọn họ.
Thẩm Vị Ương nhìn ông ta một cách trịch thượng, cười khẩy. “Tha cho ông? Lúc ông dẫn theo đám người gió chiều nào theo chiều đó chặn tôi ở cổng bệnh viện, dẫn
người bạo lực tôi bên ngoài mạng xã hội, các người có tha cho tôi không?”
Có rất nhiều người ở cổng bệnh viện, sẵn sàng hắt nước bẩn ném trứng gà, nếu không phải cô có bản lĩnh, vẫn là Sophia thì sợ rằng đã bị chặn lại đó không thể nhúc
nhích rồi.
“Tôi biết kẻ đứng đằng sau các người là ai, hôm nay tôi tới đây là dạy cho ngươi một bài học, đừng nhìn thấy ai cũng cắn bậy, chưa chắc ông chủ của các người đã là
đối thủ của tôi đâu.”
Nói xong, cô giẫm lên ngực sát thủ rơi từ rào chắn xuống sàn đấu, lạnh lùng nhìn gã.
“Chuyển lời tới Tiêu Diễn, đừng lén lút làm mấy chuyện gây khó cho người khác nữa, Thẩm Vị Ương tôi không phải kẻ dễ bắt nạt đâu.”
Lần này cô không bảo vệ Mộ Vân Tưởng, là tự Mộ Vân Tưởng từ chối.
Nhưng nếu Mộ Vân Tưởng muốn nhờ cô giúp đỡ, cô vẫn sẽ giúp cô ấy thoát khỏi nanh vuốt của Tiêu Diễn.
Bởi vì cô không thể nhắm mắt làm ngơ trước hoàn cảnh bi kịch của một người phụ nữ.
Bốn năm trước là Cổ Trường Đình đã kịp thời giúp đó cô, bốn năm sau, cô hy vọng mình cũng có thể giúp được người khác.
Sau khi cảnh cáo người của Tiêu Diễn, ngay lúc cô chuẩn bị rời đi thì nhận được điện thoại của Lãnh Hoài Cẩn: “Em đang ở đâu đấy?”