Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Kiện và Liễu Hoài Xuyên nói không sai, khu nội thành cũ này thật sự rất hỗn loạn.

Nhà của những người dân ở đây chen chúc với nhau, xen vào giữa là một vài người bán hàng rong, bán rau hoặc đồ dùng sinh hoạt. Nơi này cực kỳ nhốn nháo bởi vì toà nhà

này cách toà nhà kia quá gần. Hôm nay lại là một ngày trời nhiều mây, đi lại ở chỗ này vào ban ngày mà cũng âm u giống như đang quay phim ma vậy.

“Anh gì ơi, cho hỏi mấy ngày nay có gặp hai người này không?”

Cô cầm bức ảnh đã in trước đó đưa cho một người bán hàng rong trông khá đàng hoàng.

Người bán hàng rong không để ý tới cô, tiếp tục tự mình gọt vỏ dứa, dứa lúc trước đã gọt vỏ cắt miếng đều còn ngâm trong nước muối, phía trên còn có một con ruồi đầu xanh nhìn rất gớm ghiếc.

Ở đây không có sinh hoạt, chỉ có sinh tồn.

Có thể thấy rằng ở đây, dù chỉ ăn một quả dứa thôi cũng là chuyện rất xa xỉ.

Nhưng tại sao dứa ngâm chưa bán được, anh trai này lại bắt đầu gọt tiếp?

Thẩm Vị Ương hơi không hiểu.

Khi cô đang không biết làm thế nào để tiếp tục, người bán hàng rong gọt dứa rồi cẩn thận cắt nó bỏ vào trong hộp đưa cho cô: “Không đắt đâu, chỉ một trăm tệ thôi, cô

mua thì tôi sẽ xem.”

Lúc này Thẩm Vị Ương mới hiểu được vì sao anh ta lại gọt một quả dứa mới.

Có lẽ do thấy mình ăn mặc không tệ nên anh ta muốn kiếm thêm chút tiền, sau đó mới giúp cô xem ảnh.

Thẩm Vị Ương cũng không so đo có phải một trăm tệ tiền dứa này quá đắt hay không, cô rất sảng khoái quét mã thanh toán, sau đó đưa tấm ảnh tới trước mặt anh ta hỏi: “Anh này, anh đã gặp hai người này chưa?”

Anh trai bán dứa nhìn kỹ hai bức ảnh này, sau đó hơi lúng túng lắc đầu, lo sợ bất an nhìn dứa trong tay cô: “Tôi chưa từng gặp, nhưng quả dứa này đã gọt xong rồi.”

Thẩm Vị Ương an ủi: “Không sao, dứa tôi mua rồi sẽ không trả lại, để tôi đi hỏi người khác, cảm ơn anh.”

Sau khi cô hào phóng nói xong một câu như vậy, ánh mắt những người bán hàng rong khác nhìn cô đột nhiên sáng lên.

“Cô gái ơi, chỗ tôi có cà chua tươi, cô mua mấy quả đi rồi tôi xem giúp cô.”

“Chỗ tôi toàn là rau tươi mới hái, cô ơi cô mua một ít đi, tôi cũng giúp cô xem một chút có được không?”

“Tôi sống ở đây mười mấy năm rồi, rất quen thuộc với mọi người ở đâu, cô gái mua giúp tôi một nắm cần tây tôi sẽ xem giúp cô.”

Rất nhanh, tất cả những người bán hàng rong ở hàng này đều nói như vậy.

Đầu óc Thẩm Vị Ương xoay chuyển rất nhanh, lập tức nói: “Tôi không cần mua đồ ăn, nhưng hai người này nợ tiền tôi, mọi người đều tới đây nhìn một cái đi, nhìn xem có nhận ra hai người này hay không, nhìn một cái tôi cho các người mỗi người một ngàn, nếu có người từng gặp bọn họ, tôi cho mỗi người năm ngàn, nếu ai biết bọn họ ở đâu, tôi cho người đó mười ngàn.”

Đối với người ở đây mà nói, một ngàn đồng cũng đủ cho bọn họ sinh hoạt hai ba tháng, bây giờ liếc mắt nhìn ảnh chụp một cái là có thể kiếm được, họ lập tức vội vàng hoảng hốt chen tới.

Thẩm Vị Ương nói với anh trai vừa bán dứa cho cô: “Anh ơi, tôi cho anh năm ngàn, thuê cái ghế bên cạnh và mượn chỗ ngồi của anh.”

Vừa rồi anh ta còn cảm thấy mình bán dứa chỉ được một trăm tệ, bị lỗ vốn, bây giờ nghe Thẩm Vị Ương nói như vậy, anh ta liền vui vẻ chuyển ghế qua cho cô, còn cẩn thận lau sạch sẽ: “Cô ngồi, cô ngồi đi, cô yên tâm, cái ghế này bình thường chỉ có đứa con gái sáu tuổi nhà tôi ngồi thôi, đảm bảo sạch sẽ.”

“Cảm ơn!”

Thẩm Vị Ương cười ôn hòa nói lời cảm ơn, sau đó lại nhìn về phía đám người bán hàng rong trước mặt, họ chen chúc muốn xem ảnh chụp nhưng khi thật sự đến trước

mặt cô lại ngại đến gần.

“Mọi người xếp hàng đi, từng người một, hoặc là trong nhà mọi người có người nhà, hàng xóm gì đó, đều có thể gọi điện thoại bảo bọn họ tới xem, liếc mắt một cái cũng

cho tiền.”

“Chồng ơi, bây giờ anh dậy chưa? Mau xuống chợ rau đi, có một cô gái rất hào phóng đến đây, nhìn tấm ảnh một cái là cho tiền, một ngàn đồng đấy, anh nhanh chóng

đưa con xuống, con nít nhìn cũng cho tiền.”

“Mẹ, bây giờ mẹ mau đón Tiểu Cẩm về rồi qua chợ rau, bên này có một cô gái ăn mặc cầu kỳ đến chỗ chúng ta vung tiền viện trợ, mẹ mau dẫn Tiểu Cẩm tới đây.” “Em dâu à, em mau tới đây, hôm nay không cần chuyển hàng nữa, qua chợ xem ảnh chụp đi, liếc mắt một cái là một ngàn đồng đấy.”

Rất nhanh, những người này xếp hàng bắt đầu xem ảnh của Thẩm Vị Ương, hơn nữa còn gọi điện cho người thân ở khu vực này cùng đến xem.

Thẩm Vị Ương lại đưa cho một chị gái trông cực khổ hơn tất cả mọi người hai ngàn tệ, bảo chị ta giúp mình đưa ảnh chụp cho những người này xem, sau đó cô ở bên

cạnh quét mã cho tiền.

tim.

Tuy rằng đốt tiền, nhưng ở đây người đến người đi, xác suất những người tới xem ảnh này gặp được Lãnh Hoài Cẩn và Trác Thính Phong sẽ cao hơn cô tự mình đi

Hơn nữa cuộc sống của những người này không dễ dàng gì, cô nguyện ý dùng sức mạnh mỏng manh của mình, cải thiện cuộc sống của bọn họ trong khoảng thời gian

ngån.

“Con đã từng gặp anh này!”

Đến buổi tối, cuối cùng cũng có một cô bé chỉ vào bức ảnh nói.

Mẹ của cô bé ngay lập tức ngạc nhiên nhìn con gái mình hỏi: “Đại Nguyên, con thực sự từng nhìn thấy anh trai này ư? Mau, con mau nói cho chị gái này biết con thấy anh ấy ở đâu.”

Cô bé cũng tầm tuổi Y Y, nhưng bởi vì gánh nặng cuộc sống mà sắc mặt mẹ cô bé vàng vọt, tuổi chừng ba mươi nhưng trông không khác gì bốn năm mươi tuổi. Ở nơi

này rất nhiều người đều như vậy, cho nên cô bé và mẹ đều cho rằng Thẩm Vị Ương còn rất trẻ, chắc vừa mới lên đại học.

“Gọi dì là được rồi.” Thẩm Vị Ương rất hòa nhã kéo cô bé sang một bên nhỏ giọng hỏi: “Cục cưng, con nói con đã từng gặp chú này, con gặp ở đâu, con còn nhớ

không?”

Từ khi sinh ra cô bé đã sống ở đây, chưa bao giờ nhìn thấy một người vừa xinh vừa ăn mặc đẹp như Thẩm Vị Ương nên hơi ngượng ngùng cúi đầu tránh ánh mắt của cô: “Là vào đêm qua khi cháu tìm mèo ở dưới căn nhà ma bên kia đã không cẩn thận gặp phải anh trai này, anh ấy rất đẹp như quỷ hút máu trên TV vậy. ”

Thẩm Vị Ương: “Nhà ma? Ở đâu?”

Cô bé nói: “Đó là một tòa nhà không có người ở mà còn rất tồi tàn, mẹ nói nơi đó từng có người chết, ở đây không có ai dám đi sang đó, hôm qua nếu không phải Tiểu Mễ chạy qua đó, con cũng không dám đi.”

Thẩm Vị Ương đưa tay xoa đầu đứa bé: “Có thể nói cho dì biết đại khái là ở đâu không?”

Cô bé chỉ cho cô một hướng: “Ngay bên kia, rất dễ tìm, những tòa nhà khác có người ở đều treo quần áo, nhưng tòa nhà đó thì không.”

Thẩm Vị Ương nhìn về phía cô bé chỉ, quả nhiên là như thế, tường bên ngoài tòa nhà kia là xi măng trần trụi, không hề được sửa chữa, hơn nữa trên ban công cũng trở trụi, không có ai phơi quần áo, so với tòa nhà treo đầy chăn đệm ở hai bên, quả thật âm u không có một chút hơi ẩm.

Nếu không phải cô bé này gặp được lúc tìm mèo, có lẽ không ai biết bên trong sẽ có người ở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK