Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại ca Lưu! Đại ca Lưu, anh có nghe tôi nói không? Đại ca Lưu!”

Thẩm Vị Ương và Tùy Tố thực sự không thể tấn công Lưu Hiểu Vũ, cũng không thể ném anh ta vào hố tuyết như họ đã làm với những người khác. Nhưng bây giờ Lưu Hiểu

Vũ đã mất trí, anh ta đang liều mạng tấn công các cô.

cô.

“Tố Tố!”

Khi Tùy Tố bị Lưu Hiểu Vũ đánh rơi xuống hố tuyết, ánh mắt của Thẩm Vị Ương cứng đờ, cô lập tức chạy tới nắm chặt lấy tay Tùy Tố, kéo cô ấy lên.

Vũ Bách cũng lập tức chạy tới ôm lấy Lưu Hiểu Vũ, muốn gọi ông ấy tỉnh lại: “Ba, ba tỉnh táo lại đi, đừng làm tổn thương chị Vị Ương và chị Tùy Tố, ba tỉnh lại đi ba.”

Cậu ấy ôm chặt lấy Lưu Hiểu Vũ từ phía sau, nước mắt làm ướt gáy của ông, Lưu Hiểu Vũ đảo đôi mắt trống rỗng, sau đó quay đầu nhìn Vũ Bách, mở miệng chậm rãi gọi

Âm thanh đó làm cho đôi mắt của Vũ Bách sáng lên:

“Ba, ba đã tỉnh lại rồi sao? Con là Tiểu Vũ, con là Tiểu Vũ đây.”

Nhưng khi chuông đồng vang lên, cơ mặt của Lưu Hiểu Vũ lại giật giật, sau đó ông ta đánh một quyền vào người Vũ Bách, thấy vậy mắt cậu lại ửng đỏ, Vũ Bách không

kịp tránh đã bị ông ấy đánh trúng khiến cậu lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Nhìn Lưu Hiểu Vũ đang thất thần, trong ánh mắt cậu tràn ngập sự đau khổ, cô không biết phải làm sao: “Ba!”

“Tiểu Vũ, em mau rời khỏi đây, đừng để bọn họ bắt được em!” Thẩm Vị Ương kéo Tùy Tố lên sau đó nói với Vũ Bách.

Bây giờ thần trí Lưu Hiểu Vũ không ổn định, bọn họ không thể dẫn anh ta đi, cách tốt nhất là để cho Vũ Bách rời khỏi nơi này trước. Thế nhưng Vũ Bách làm sao có thể

bỏ lại bọn họ mà một mình rời đi. Cậu ấy lại lần nữa xông lên đánh nhau với Lưu Hiểu Vũ, trong lòng cậu chỉ nghĩ đến việc làm sao để đánh thức tâm trí của cha mình.

“Ba, con là Tiểu Vũ, con là Tiểu Vũ nè, ba không nhận ra con sao, con là Tiểu vũ đây!”

Ánh mắt của Lưu Hiểu Vũ vẫn u ám vô hồn như cũ, dưới tiếng chuông đồng anh giống như một cỗ máy giết người lạnh lùng vô cảm. Cho đến khi anh ta định ném Vũ

Bách xuống hố tuyết.

Thẩm Vị Ương và Tùy Tố hiện đang bị các thuộc hạ khác của Cố Văn Chu vây quanh, bọn họ còn không thể tự lo lấy mình, nên khi nhìn thấy Vũ bách sắp bị ném xuống

hố tuyết, bọn họ đã rơm rớm nước mắt. Diệp Tu Ly và Cổ Văn Chu đứng một bên xem náo nhiệt cũng bắt đầu thay đổi sắc mặt.

Lúc này, Lưu Hiểu Vũ chợt bừng tỉnh lại, anh liều lĩnh nhảy xuống:

“Tiểu Vũ −−”

Nhìn thấy Vũ Bách đã rơi xuống hố tuyết, Diệp Tu Ly bèn ấn vào cái nút đang nắm chặt trong tay, bỗng dưới đáy hố tuyết xuất hiện một đám lửa, toàn bộ rắn Long Tích ở

khu vực đó đều bị thiêu chết.

Quả nhiên ông ta vẫn muốn giữ lại Vũ Bách.

Ánh mắt của Thẩm Vị Ương tối sầm lại, cô biết bây giờ chỉ cần lấy được cái nút trong tay của Diệp Tu Ly kia là có thể tiêu diệt toàn bộ rắn Long Tích ở phía dưới hố

tuyết.

lại:

Nhưng cuối cùng, người rơi xuống hố tuyết không phải là Vũ Bách mà là Lưu Hiểu Vũ. Sau khi nhảy xuống, ông đã dùng hết sức lực để ném con gái của mình lên

“Vị Ương, nắm lấy nó ——!”

Thẩm Vị Ương đánh ngã tên cuối cùng ngăn cản trước mặt cô và lập tức chạy tới nắm lấy cổ tay của Vũ Bách.

Hai mắt Vũ Bách đỏ hoe, đau lòng nhìn người đàn ông kia vì bảo vệ mình mà rơi vào ổ rắn: ” Ba –– ba −−!”

– —!”

Thẩm Vị Ương nắm chặt lấy cổ tay của Vũ Bách kéo cậu lên:

“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, em lên đi, em lên đi!”

Vũ Bách nhìn người đàn ông kia bị làn sóng rắn dày đặc nuốt chửng, nước mắt giàn giụa trên mặt cậu:

“Chị Vị Ương, chị buông tay em ra, chị buông tay em ra đi, em muốn đi xuống cứu ba em!”

Thẩm Vị Ương làm sao có thể buông cậu ra, nhưng cậu cũng đã sắp trưởng thành, còn nặng như vậy, nếu như cậu không chịu phối hợp, cho dù cô muốn kéo Vũ Bách

lên cũng rất khó.

“Vũ Bách, em lên đây cho chị, em nhất định muốn cả hai ta cùng rơi xuống sao? Chị còn có năm đứa con và một người chồng đang chờ chị tới cứu, chị đã giúp hai cha con em nhiều như vậy, em làm vậy là báo đáp chị đấy sao?”

Vũ Bách giãy giụa muốn cô buông mình ra:

“Chị, kiếp sau em sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp cho chị, bây giờ em phải đi cứu ba em, cầu xin chị, cầu xin chị hãy buông tay em ra!”

Thẩm Vị Ương hét lên:

“Em muốn cứu làm sao? Ông ấy sớm đã không cứu được nữa rồi, nếu em thật sự cảm thấy có lỗi với ông ấy thì em hãy đi lên báo thù cho ông ấy. Em chết cùng ông ấy

thì có ích gì? Mẹ của em cũng ở dưới đó, trước mặt bọn họ mà em lại hồ đồ như vậy, em không sợ bọn họ chết không nhắm mắt sao?!”

“Nếu em dám nhảy xuống thì chị cũng sẽ nhảy theo, khi Lãnh Hoài Cẩn biết chị bởi vì em mà chết, em đoán xem anh ấy sẽ làm cái gì? Anh ấy nhất định sẽ đem cả nhà em nghiền xương ra thành tro, Vũ Bách, em có nghĩ đến cha mẹ em không?”

“Mẹ của em bị phong ấn trong bức tượng gốm nhiều năm như vậy đã chịu biết bao nhiêu tủi nhục, ba của em vì cứu em mà chết, bọn họ yêu thương em như vậy, em còn không muốn cho bọn họ một cơ hội để yên nghỉ sao?!”

Vũ Bách hơi cúi đầu, nhìn Lưu Hiểu Vũ chìm ngập trong đầm rắn, nhìn gương mặt thảm khốc của mẹ trong bức tượng gốm, nước mắt cậu không ngừng rơi xuống.

Cậu ấy không còn muốn chết nữa mà nắm chặt tay của Thẩm Vị Ương leo lên.

Tùy Tố cũng đến giúp, hai người bọn họ cùng kéo Vũ Bách lên.

“Tôi sẽ giết ông!”

ra.

Sau khi Tùy Tố được kéo lên, cô ấy siết chặt nắm đấm vung về phía Diệp Tu Ly. Đao Ba nhanh chóng chặn phía trước, nhận lấy một quyền của Vũ Bách, sau đó hất cậu

Sau khi Thẩm Vị Ương đã được cậu thì đưa cô ấy qua cho Tùy Tố, sau đó cô nắm chặt tay đánh vào Đạo Ba đồng thời nói với Tùy Tố và Vũ Bách ở phía sau:

“Cứ giao Đao Ba cho ta, các cô mau đoạt lấy cái nút điều khiển từ xa kia trong tay của Diệp Tu Ly, thiêu hủy hết tất cả đám rắn trong hố tuyết này.”

Tùy Tố và Vũ Bách ngay lập tức tấn công, cùng đánh nhau với các thuộc hạ khác của Diệp Tu Ly. Thân thủ của Thẩm Vị Ương rất tốt, chỉ sau vài chiêu đã khiến Đạo Ba

rơi vào thế yếu, nhưng dù sao nơi đây cũng toàn là người của Diệp Tu Ly, bọn hắn vẫn đông người hơn.

Cố Văn Chu nhìn Diệp Tu Ly, có chút lo lắng nói:

“Ông ngoại, hay là để cháu đưa ông ra khỏi đây trước nhé.”

Diệp Tu Ly nhìn Thẩm Vị Ương ngoan cố chống cự trước mặt bọn họ, cười lạnh:

“Không cần, bọn chúng chỉ là châu chấu đá xe, giờ tý sắp tới rồi, cháu đưa Tra Nhĩ Tư và tên nghiệp chướng kia tới đây, ta muốn để bọn chúng tận mắt chứng kiến khoảnh khắc ta trường sinh bất tử.”

Bọn họ người đông thế mạnh, mấy người Thẩm Vị Ương hiện tại đã dần dần gặp bất lợi.

Cố Văn Chu nhìn thoáng qua một lượt sau đó cô ta mới yên tâm mà rời đi. Cô trở về phòng của mình trước. Liễu Hoài Xuyên đang bị trói ở bên trong. Thấy cô ta đi vào, Liễu Hoài Xuyên liền tức giận hỏi:

“Vị Ương đâu, cô đã làm gì Vị Ương rồi!”

Anh ấy nghe thấy tiếng động ở bên ngoài phòng, bây giờ anh rất lo lắng, anh không những bị trói mà còn bị trúng bột cốt tán của Cố Vấn Chu, bây giờ toàn thân mềm

nhũn không còn chút sức lực.

Cố Văn Chu ngồi xuống trước mặt anh, lưu luyến đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh:

“Liễu Hoài Xuyên, thật sự tôi cũng rất thích anh.”

Liễu Hoài Xuyên quay mặt qua chỗ khác với vẻ mặt ghê tởm như thể bị rắn chạm vào. Trong mắt Cố Văn Chu hiện lên một tia tổn thương, nhưng rất nhanh liền biến mất,

cô ta đưa tay ôm lấy cổ của anh, áp sát người vào lòng anh, dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến cho hai trái tim xích lại gần nhau.

“Kỳ thật đêm hôm đó tôi rất muốn cùng anh, rõ ràng đã đến bước cuối cùng nhưng tôi lại sợ, anh có biết tại sao không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK