Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Hoan chân thành nói, thoạt nhìn như thật sự suy nghĩ cho Úc Uyển, và những gì cô ta nói đều là sự thật. Bảo một cô gái có gia thế tốt như Úc Uyển gả cho một người đàn ông tái hôn đã có bốn đứa con như Lãnh Hoài Cẩn đúng là không ổn. Đương nhiên trong lòng bà cụ cũng không cảm thấy tình trạng hiện giờ của cháu trai mình không xứng với Úc Uyển, nhưng bà cũng không tiện nói không sao trước mặt Úc Uyển.

“Như vậy xem ra bảo cháu ở bên thằng khốn kia đúng là thiệt thòi cho cháu rồi. Uyển Uyển, chuyện đính hôn từ bé đều vô nghĩa, chỉ là do người lớn đời trước chúng ta định ra mà thôi. Nếu cháu không muốn cũng không ai quyết định thay cháu được.”

Úc Uyển cười nói: “Mọi chuyện xem duyên phận đi, cháu chỉ mong Hoài Cẩn được hạnh phúc.”

Chưa nói tới suy nghĩ của cô ta về cuộc hôn nhân với Lãnh Hoài Cẩn, chỉ nhìn vào biểu cảm đã thấy được tình cảm sâu sắc của cô ta với Lãnh Hoài Cẩn rồi. Không thể không nói, Úc Uyển thật sự rất biết làm người. Chỉ là hiểu chuyện trước mặt một người đàn ông đã có gia đình, cô ta không cảm thấy khó chịu sao?

Lãnh Hoan thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng rất không vui, những ấn tượng tốt về Úc Uyển rộng lượng đã biến mất trong nháy mắt. Cô ta giả vờ nghe không hiểu nhìn Úc Uyển cười nói: “Nói tới duyên phận, Uyển Uyển à, tôi cảm thấy cô cũng có duyên với anh Diệp kia đấy, cô thấy con người anh ta thế nào?”

“Câu này nên hỏi cô mới phải, cô đừng kéo người khác xuống nước.” Bà cụ Lãnh không vui trợn mắt với Lãnh Hoan.

“Cô đừng tưởng bà già tôi không biết cô đang yêu đương với một luật sư quèn nước Y. Lãnh Hoan, tôi nói cho cô biết, loại đàn ông đó không xứng với cô, dù ở rể cũng không tới lượt cậu ta.”

Vốn tâm trạng cũng xem như bình tĩnh, Lãnh Hoan luôn nhẫn nhịn, cuối cùng lúc này đã hết kiên nhẫn.

“Lời này của bà nội nói cũng thật thú vị, lẽ nào người ngoài và người nhà họ Lãnh yêu nhau đều là thèm muốn quyền thế nhà họ Lãnh sao? Vậy bà nội thì sao, lúc đó tại sao bà gả cho ông nội?”

Lãnh Hoan sống ở nước ngoài, trong lòng luôn có một vướng mắc về chuyện nhà họ Lãnh từng cản trở chuyện kết hôn của bố mẹ. Vì vậy, khi chuyện này lại lặp lại với

mình thì cô ta hoàn toàn không thể kiềm chế cơn giận, lập tức hướng mũi nhọn vào bà nội.

Quả nhiên bà cụ tức giận đến mức sắc mặt xanh mét: “Cô, cô đang nói cái gì, Lãnh Hoan, cô ăn nói với bà nội cô như vậy sao?”

Lãnh Hoan nhìn bà cụ bị mình làm cho giận đến tái mặt, trong lòng không hề gợn sóng: “Nếu người đứng trước mặt cháu là bà nội của cháu, cháu nghĩ bà nên ủng hộ cháu và người cháu thích ở bên nhau. Nếu người đối diện là bà chủ của nhà họ Lãnh, vậy cũng không nên quản cuộc sống riêng tư của cháu.”

“Mày, mày, Lãnh Hoan mày…”

“Bà nội, bà nội, bà bị sao vậy?”

Úc Uyển thấy bà cụ ôm chỗ tim gập người co lại trên ghế thì lập tức vội tiến lên đồ bà cho bà dễ thở.

“Hoan Hoan, cô bớt nói vài câu được không?”

Lãnh Hoan bất động nói: “Nếu tôi bớt nói thì đã mất đi người tôi thích rồi, Uyển Uyển, người chung tình khó tìm, rất nhiều chuyện cô không thể cưỡng ép.”

Cô ta đang nói chính mình, cũng đang nói hy vọng hão huyền của Úc Uyển với một người đàn ông có vợ như Lãnh Hoài Cẩn.

Biểu cảm trên mặt Úc Uyển cuối cùng đã xuất hiện một tia cảm xúc, không còn vẻ lúc nào cũng đúng mực, khéo léo như người giả.

Lãnh Hoan cũng không nói gì nữa, quay phắt đầu bỏ đi. Cô ta biết mình đã được định sẵn là không thể đạt được nhất trí với nhà họ Lãnh về chuyện Bạch Thần. Dù sao

cô ta cũng không quan tâm sự giàu có và quyền lực của nhà họ Lãnh, nhưng Bạch Thần lại cứ muốn khiến cô ta tức giận vào lúc này.

Sau khi cô ta từ nhà họ Lãnh đi ra liền bắt xe đi tìm Bạch Thần và mang theo sổ hộ khẩu, nhưng tên này lại không ở nhà.

“Anh đang ở đâu?”

Giọng Bạch Thần mang theo men say, mơ màng nói: “Tối qua uống ít rượu, vừa tỉnh lại ở khách sạn, có chuyện gì sao?”

Nghe thấy rượu và khách sạn, ánh mắt Lãnh Hoan rùng mình, lập tức cảnh giác: “Khách sạn nào, tối qua anh đã làm gì?”

Bạch Thần sặc cười: “Em ghen sao? Anh thì làm được chuyện gì chứ, tối qua ở đây tụ tập với đồng nghiệp mà thôi. Anh vừa đến văn phòng luật làm đối tác cao cấp, mọi người xây dựng đội ngũ*, anh có thể không đi sao?”

*Xây dựng đội ngũ: Là một thuật ngữ tập thể cho các loại hoạt động khác nhau được sử dụng để tăng cường quan hệ xã hội và xác định vai trò trong các nhóm, thường

liên quan đến các nhiệm vụ hợp tác.

Lãnh Hoan cũng không phải không yên tâm về anh ta không bị cám dỗ nhưng không có nghĩa người khác không có suy nghĩ gì.

“Sau đó là ai đưa anh đi khách sạn, nam hay nữ?”

Bạch Thần day huyệt Thái dương căng ra: “Anh uống say khướt nào biết là nam hay nữ, dù sao lúc anh tỉnh lại vào buổi sáng thì chẳng thấy ai, nếu đàn ông say không biết trời đất gì nữa thì cũng chẳng làm nổi chuyện xấu gì đâu.”

Không tận mắt nhìn thấy Lãnh Hoan không thể yên tâm: “Bây giờ anh đang ở khách sạn nào, em mang đồ ăn tới cho anh.”

Bạch Thần vẫn không biết tại sao cô ta muốn tới đưa đồ ăn, có hơi bất đắc dĩ nói: “Bà cô ơi, em để anh yên tĩnh được không, anh đã nói gần đây đừng gặp mặt mà.”

Vẻ mặt Lãnh Hoan lạnh dần, cô ta cười lạnh: “Anh nhớ rõ chuyện này nhỉ, em thấy là anh không phải muốn tránh nghi ngờ không để anh Cẩn biết quan hệ của chúng ta,

tiện để anh làm vụ ly hôn cho Thẩm Vị Ương, mà là sớm đã thấy em phiền phức nên mượn cái cớ này chứ gì.”

“Thưa ngài, đây là nước ấm của ngài.”

Bạch Thần còn chưa lên tiếng, đầu bên kia của anh ta đã vang lên giọng một cô gái, Lãnh Hoan lập tức bùng nổ: “Sao có giọng con gái, Bạch Thần, anh nói rõ cho tôi

biết!”

Bạch Thần: “Nhân viên phục vụ của khách sạn, anh bảo cô ấy rót nước ấm mang tới cho anh, không biết ấm nước nóng phòng đã có bao nhiêu người dùng qua, anh thấy bẩn nên không dùng.”

Anh ta giải thích với Lãnh Hoan cũng coi như ôn hòa, nhưng có lẽ Lãnh Hoan là vì hôm nay bị bà cụ làm mối xem mắt mà thấy phiền, cho nên lúc này đang nóng nảy, phát cáu, nghe thấy anh ta giải thích như vậy cũng không tin mà nói: “Gửi địa chỉ của anh cho em, bây giờ em đi tìm anh.”

Bạch Thần vừa mặc quần áo vừa không kiên nhẫn nói: “Bây giờ anh phải đi rồi, còn có việc phải làm, lẽ nào vì chút lòng nghi ngờ này của em mà anh còn phải ở lý suốt ở đây đợi em à?”

Lãnh Hoan: “Bây giờ anh hết kiên nhẫn với em rồi phải không? Bạch Thần, em hỏi anh một lần cuối, có nói cho em biết địa chỉ của anh để bây giờ em đến đó

không?”

Bạch Thần chỉnh đốn bản thân xong, uống một ngụm nước ấm, sau đó rời khỏi phòng: “Bà cô ơi, anh đi ngay bây giờ rồi, thật sự không có thời gian đợi em. Em bản lĩnh cao cường như thế thì tự tìm lịch sử thuê phòng của anh đi, chuyện kiểu này trước đây em cũng làm nhiều rồi, còn chuyên nghiệp hơn người nửa trinh thám như anh đấy.”

“Được, Bạch Thần, anh đừng hối hận.”

Lời châm chọc cuối cùng của Bạch Thần khiến Lãnh Hoan nổi giận, thẳng thừng cúp máy. Đàn ông chó, cô ta vì anh ta mà lúc nãy đã chống đối bà nội, ngày tháng sau

này ở nhà họ Lãnh sẽ khó sống, anh ta thì tốt rồi, không ngờ lại bắt đầu gắt gỏng với mình.

Quả nhiên đàn ông đúng là đê tiện, chỉ khi bạn lạnh nhạt với anh ta thì anh ta mới khen bạn như vì sao, như ánh trăng. Còn một khi bạn bắt đầu coi anh ta là người thì

anh ta sẽ thật sự cho mình là một thứ đồ vật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK