“Anh thật sự phải làm ra chuyện nhẫn tâm như vậy à?” Lục Vân Sâm tức giận nhìn chằm chằm Lãnh Hoài Cẩn hỏi.
Lãnh Hoài Cẩn không trả lời, chỉ đứng lẳng lặng ở đó, thậm chí nhìn qua còn có vẻ mất kiên nhẫn.
Lục Vân Sâm gật đầu cười khẩy hai tiếng: “Được, rất tốt, Lãnh Hoài Cẩn, anh nhớ cho kỹ, là anh nhẫn tâm trước đấy.”
Nói xong anh ta tức giận bỏ đi.
Thẩm Vị Ương áy náy nhìn vẻ mặt không tốt của Lãnh Hoài Cẩn: “Em xin lỗi.”
Lãnh Hoài Cẩn đóng cửa lại, sau đó ôm cô đi về phía nhà ăn: “Em yên tâm, anh sẽ không so đo với anh ta, hơn nữa cũng không phải lỗi của em, em xin lỗi làm gì?”
“Nếu có chuyện gì sai thì cũng do anh xử lý không tốt, hại em bị anh ta mắng cùng anh.”
Thẩm Vị Ương phủ nhận ngay lập tức: “Sao có thể là lỗi của anh, anh vì em nên mới bị gắn mác tra nam.”
Lãnh Hoài Cẩn không nhìn được cười xoa tóc của cô: “Được rồi, chúng ta đừng đổ đi đổ lại nữa, ăn cơm trước đã, cơm tối anh làm, cơm nước xong xuôi anh sẽ cùng em thu dọn hành lý.”
Mọi chuyện về cơ bản đều diễn ra đúng như anh dự đoán, hiện tại anh chỉ muốn có một chuyến nghỉ phép ra ngoài chơi thật vui vẻ cùng Vị Ương, không muốn những chuyện khác quấy rầy hứng thú của họ.
Nhưng không ngờ rằng, Lục Vân Sâm lại hành động nhanh đến vậy.
Ngày hôm sau, lúc đến sân bay họ bị rất nhiều phóng viên và đám đông vây quanh, tất cả đều hỏi anh có phải đã ngoại tình và ly hôn rồi hay không, chuyện anh với
Diệp Chiêu Chiêu ở bên nhau là như thế nào, có phải cô chen chân vào chuyện tình cảm giữa anh với “Thẩm Vị Ương” hay không.
Càng quá đáng hơn chính là, họ bị cấm bay.
“Tôi thực sự không nghĩ tới một ngày nào đó, thượng tá Lục sẽ dùng quyền lực để trục lợi cho riêng mình.”
Nhìn thấy Lục Vân Sâm, người đang từ trong đám đông chậm rãi đi về phía họ cùng một vài vệ sĩ với khí thế mạnh mẽ, Lãnh Hoài Cẩn nở một nụ cười khinh khỉnh.
Thẩm Vị Ương không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Cô biết rằng anh trai vì cô mới làm như vậy, nhưng vấn đề là bây giờ cô không phải là em gái của anh ta như trước đây.
Hành vi của anh ta nhìn qua có vẻ tốt cho cô nhưng thực chất lại đang giúp Thân Khiết làm tổn thương cô.
Trớ trêu thay cô lại không thể nói ra được sự thật.
“Anh Lãnh, bây giờ anh chẳng là cái gì cả, tôi vì em gái tôi mà dùng một chút quyền lực thì đã sao, chỉ cần nó có tác dụng, hậu quả tôi gánh hết.”
Lục Vân Sâm đi đến trước mặt họ, thờ ơ nhìn Lãnh Hoài Cẩn và Diệp Chiêu Chiêu, cảm thấy cảnh tượng hai người đứng chung một chỗ vô cùng chói mắt.
Bây giờ em gái anh ta đang tự hành hạ bản thân mình ở trong bệnh viện không ăn không uống, họ thì hay rồi, thế mà còn dám đi du lịch cùng với nhau.
“Cô Diệp trông có vẻ rất vui nhỉ, chuẩn bị đi chơi chỗ nào vậy, hay là muốn đi hưởng tuần trăng mật cùng với anh Lãnh hả?”
Anh ta liếc mắt nhìn chiếc váy dài mặc đi nghỉ mát của Thẩm Vị Ương, hỏi với giọng điệu không tốt.
Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ nhìn anh ta, nói: “Thượng tá Lục, anh định làm gì thì cứ nói thẳng ra đi, nếu anh làm ầm ĩ như vậy, tôi hoàn toàn có thể viết thư gửi đến hòm thư của tổng thống để tố cáo anh.”
Lục Vân Sâm hơi híp mắt lại, cảm thấy cô gái trước mặt này rất nực cười: “Cô Diệp, cô đang uy hiếp tôi đấy à?”
Thẩm Vị Ương: “Không, tôi chỉ cảm thấy hành vi của thượng tá Lục rất không ổn, mà hôm nay lại có nhiều phóng viên tới như vậy.”
Lục Vân Sâm cau mày, nhìn về phía phóng viên đang vây xung quanh họ, nói: “Cô nghĩ tôi là người bảo bọn họ tới sao?”
Chẳng lẽ không phải à?
Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Thẩm Vị Ương.
Nhưng nghĩ kỹ lại, quả thực Lục Vân Sâm không phải là loại người hèn hạ như vậy, hơn nữa gọi nhiều phóng viên đến chỉ để làm ầm ĩ chuyện ly hôn giữa “Thẩm Vị
Ương” và Lãnh Hoài Cẩn, danh tiếng nhà họ Lục cũng không được tốt.
Trước khi chuyện này được giải quyết riêng tư, kể cả nhà họ Lãnh và nhà họ Lục đều không có khả năng cho phép giới truyền thông can thiệp.
Đối tượng đầu tiên mà cô nghi ngờ trong đầu chính là Thân Khiết, bây giờ chỉ có Thân Khiết mới có thể đập nồi dìm thuyền* đánh một canh bạc cuối cùng như vậy.
(*) đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập võ nồi niêu để binh sĩ thấy
không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)
Nhưng Lục Vân Sâm không nghĩ vậy.
“Không có lửa thì làm sao mà có khói.” Lục Vân Sâm hừ một tiếng, sau đó nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “Tôi không muốn làm khó anh, chỉ cần anh đi cùng với tôi một
chuyến đến gặp Vị Ương, bảo nó nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho thật tốt, tôi sẽ tha cho Diệp Chiêu Chiêu.”
“Thượng tá Lục đang uy hiếp tôi đấy à?” Lãnh Hoài Cẩn cười giễu một tiếng, liếc mắt nhìn mấy người đàn ông ở phía sau, khinh thường nói: “Chỉ có mấy người như này mà anh cũng muốn đem tôi đi ư?”
Nói xong, anh cúi đầu nhìn Thẩm Vị Ương: “Em xem, không phải anh bắt nạt anh ta đâu đấy, chính anh ta nhắm vào anh trước.”
Thẩm Vị Ương cũng không muốn lãng phí một chuyến du lịch ngâm suối nước nóng tốt đẹp, nhìn anh nói: “Nhẹ tay một chút, đừng làm anh ta bị thương.”
Dù sao Lục Vân Sâm cũng là anh trai của cô, nếu Lục Vân Sâm không phải là anh trai của cô, cô đã không nhịn từ lâu rồi.
Để không khiến cho anh trai của mình bị thương, cô bảo Lãnh Hoài Cẩn đánh với vệ sĩ do Lục Vân Sâm dẫn đến, còn cô tự mình ra tay với Lục Vân Sâm.
Tối hôm qua Lục Vân Sâm đã biết Diệp Chiêu Chiêu có chút bản lĩnh, nhưng anh ta không ngờ rằng cô lại giỏi như vậy, thế mà lại có thể đã được mười chiêu dưới tay
của anh ta.
Hơn nữa cách đánh của cô là cách đánh của Ám Dạ, nói một cách chính xác thì nó rất giống với cách đánh của Vị Ương.
Chẳng lẽ kỹ năng của cô cũng là do Lãnh Hoài Cẩn dạy? Cô và Lãnh Hoài Cẩn cũng quen biết đã lâu.
Đợi đã, hình như anh ta nhớ tới Thanh Hoan đã nói đến cái chỗ kỳ lạ đó là gì rồi.
Nương theo tính tình và bản lĩnh của Vị Ương, lúc cô ở nhà họ Lãnh bị bà Lãnh ngược đãi, tại sao cô không đánh trả mà chỉ âm thầm chịu đựng.
Nếu hôm đó anh ta không đuổi đến kịp thì chỉ sợ cô đã bị bà già nhà họ Lãnh kia đánh chết rồi.
Trong lúc anh ta còn đang ngây người, Diệp Chiêu Chiêu dùng một chân đá về phía anh ta, đá anh ta xuống đất xong liền nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Lãnh Hoài Cẩn, hai người cùng nhau chạy về phía bên ngoài sảnh sân bay dưới sự rượt đuổi của phóng viên, hệt như một cuộc bỏ trốn vĩ đại.
“Ngơ ra đó làm gì, còn không mau đuổi theo cho tôi.”
Sau khi bò lên khỏi mặt đất, Lục Vân Sâm giận dữ nghiến răng nói.
Đây là lần đầu tiên anh ta chật vật đến vậy, thế mà lại bị một cô gái nhỏ đá xuống đất ở nơi đông người.
Mấy tên cấp dưới của anh ta đuổi theo nhưng đến khi ra ngoài thì chỉ còn nhìn thấy một nhóm phóng viên đang thở dài đầy thất vọng, trong khi Lãnh Hoài Cẩn và Diệp
Chiêu Chiêu đã sớm biến mất từ lâu rồi.
Lục Vân Sâm tức đến nghiến răng: “Tiếp tục tìm cho tôi, tôi nhất định phải mang Lãnh Hoài Cẩn đi cho bằng được.”
Vị Ương đang bị thương nặng, nhưng cô lại nhất quyết phải ly hôn bởi vì chuyện của Lãnh Hoài Cẩn, bây giờ còn không ăn không uống, anh ta nhìn đến lo lắng không thôi, bà nội còn lén lau nước mắt mấy lần.
Anh ta buộc phải đưa Lãnh Hoài Cẩn trở lại ngay ngày hôm nay.
“Từ từ đã, mang bọn họ đi luôn đi.” Trước khi rời đi, anh ta duỗi tay chỉ vào một số phóng viên đang tụ tập nói chuyện với nhau ở trên đường.
Những phóng viên này thực sự không phải anh ta gọi đến.
Mặc dù không có lửa thì sẽ không có khói, nhưng cũng do Lãnh Hoài Cẩn không giữ mình trong sạch nên mới kéo theo mấy con ruồi nhặng này.
Nhưng anh ta vẫn cần phải tra ra ai là người đã tiết lộ cho đám ruồi nhặng này rằng cuộc hôn nhân của Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương đã thất bại.
Sự việc này ảnh hưởng không tốt đến cả nhà họ Lãnh lẫn nhà họ Lục, những kẻ ở phía sau có ý đồ tung tin này đều đáng chết.