“Hoài Cẩn, Hoài Cẩn, cậu bình tĩnh chút đi. Đứa nhỏ vẫn đang ở đây đấy!”
Trác Thính Phong đi theo sau anh, vì chưa nghe về chuyện Tình Ty Đằng nên khi nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn vung tay đấm Cố Trường Đình vội chạy đến ngăn cản với vẻ
mặt ngơ ngác.
Đây là phòng bệnh của trẻ con, vậy mà hai người đàn ông to lớn cao mét tám mấy đứng đánh nhau. Đừng nói là dọa bọn trẻ sợ, mà chỉ vô tình làm rơi chai lọ đựng
thuốc nào cũng là điều hết sức kinh khủng.
Khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt đi vì sợ của A Nặc cộng thêm đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh sáng như sao trời Lãnh Hoài Cẩn mới bình tĩnh lại, buông cổ áo Cố
Trường Đình ra.
“Đứa nhỏ vẫn đang ở đây nên tôi cho anh chút thể diện, tôi sẽ tìm anh tính sổ sau.”
Cổ Trường Đình khẽ cười, anh ta cũng chẳng tỏ thái độ gì. Dù lúc này trên khuôn mặt anh ta xuất hiện vết bầm khiến anh ta trông có chút chật vật, nhưng anh ta vẫn giữ nguyên phong độ như cũ, tiến tới xoa đầu A Nặc: “A Nặc, bố con tới thăm con rồi, bố nuôi đi trước nha.”
đi.”
A Nặc nhìn vết bầm trên mặt Cố Trường Đình, cậu bé đau lòng đứng dậy khỏi giường, sau đó thổi vào chỗ bị thương của anh ta: “Ôi đừng đau, cơn đau kia hãy bay
Cậu bé thật lòng thương người bố hờ Cổ Trường Đình.
Sau khi nhận ra điều này, Lãnh Hoài Cẩm – người cũng có vết bầm trên mặt ghen tị đến điên rồi.
Tình cảm mẹ con của bọn họ có vẻ rất tốt.
Nếu đã thích ỷ lại vào Cố Trường Đình như vậy thì tại sao phải quay về?
Bọn họ coi anh là cái gì? Chỉ là một công cụ có thể cấy ghép tủy thôi sao?
Cũng vì nghĩ như vậy nên sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn trông không được tốt lắm. Mãi cho đến khi Cố Trường Đình rời đi rồi, thấy Tiểu A Nặc tỏ ra sợ sệt khi nói chuyện với
mình anh mới định thần lại.
“Chú là bố của cháu sao?”
Bấy giờ Lãnh Hoài Cẩn mới hoàn hồn, anh thấy thương xót cho cậu bé có cơ thể gầy yếu hơn A Quân bao nhiêu kia, khẽ gật đầu trả lời: “Đúng vậy, bố là bố con.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Nặc hướng về phía anh, mở miệng chất vấn: “Vậy tại sao vừa này bố đánh bố nuôi?”
“Đánh người tốt là không đúng.”
Người tốt? Cố Trường Đình là người tốt?
Mẹ nó chứ, anh ta hãm hại mấy mẹ con cậu bé, vậy mà giờ cậu bé còn mở miệng nói anh ta là người tốt?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện không biết Cố Trường Đình đang âm mưu cái gì là Lãnh Hoài Cẩn lại thấy bực bội.
Nhưng giờ anh đang đứng trước mặt con trai, phải tự kiềm chế bản thân.
Anh lấy bức tranh A Nặc vẽ cho mình ra, nở nụ cười dịu dàng hiếm có: “A Nặc, bố đã nhìn thấy bức tranh con vẽ cho bố rồi. Rất đẹp, bố thích lắm.”
Lần đầu gặp mặt đã được bố ruột khen ngợi khích lệ khiến A Nặc có chút ngượng ngùng, cậu bé cười nói: “Mẹ nói bố giống như siêu nhân đi bảo vệ thế giới, cho nên A
Nặc mới vẽ cái này.”
Anh bảo vệ mọi người, chỉ trừ năm mẹ con bọn họ.
Nghe ra sự sùng bái kính trọng bên trong giọng nói non nớt đáng yêu của đứa con trai, tự nhiên Lãnh Hoài Cẩn thấy hổ thẹn, thấy hụt hẫng.
Lúc mở miệng nói chuyện lần nữa, người ta thấy giọng anh hơi khàn khàn: “A Nặc, lần này bố sẽ bảo vệ con thật tốt. Có bố ở đây rồi, con sẽ được xuất viện nhanh
thôi.”
Khoảnh khắc nghe thấy hai chữ xuất viện, đôi mắt cậu nhóc sáng lên: “Thật không bố? A Nặc có thể xuất viện sớm sao?”
Nhưng chẳng mấy chốc, đôi mắt cậu bé lại hiện vẻ u buồn ảm đạm: “Nhưng trước đây lúc nào mẹ cũng nói với con như vậy, nói con trưởng thành rồi sẽ được xuất viện.
Nhưng khi nào A Nặc mới được coi là trưởng thành?”
Bản thân anh là một người lớn xác từng này, kêu anh ở viện suốt ba bốn năm anh cũng hậm hực phát điên lên được chứ đừng nói là một đứa trẻ như A Nặc. Dường như từ lúc sinh ra đến giờ cậu bé lúc nào cũng ở bệnh viện.
Trái tim Lãnh Hoài Cẩn đau như cắt, anh bảo đảm: “A Nặc ngoan, lần này bố sẽ chữa khỏi bệnh cho con. Đợi hết bệnh rồi con có thể xuất viện, đến lúc đó bố sẽ đưa anh trai, chị gái và cả con đi chơi ở công viên được không?”
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy A Nặc vui mừng ra mặt, nhưng đâu đó trong cõi lòng cậu bé vẫn sầu lo: “Có thể đi được thật sao? Nhưng mẹ nói ở đó bẩn lắm, A Nặc không thể đi.”
Bẩn mà cậu bé nói ở đây là bụi bẩn bên ngoài.
Với cơ thể ốm yếu suy nhược quanh năm này cậu bé không thể tới những nơi như vậy là lẽ đương nhiên.
Nghĩ đến việc đứa nhỏ chỉ có thể ở trong bệnh viện chịu đựng cơn đau từ năm này qua tháng nọ, Lãnh Hoài Cẩn thấy lòng mình chua xót nhường nào.
“A Nặc, đợi sau khi con khỏe rồi, con muốn đi đâu chơi bố sẽ dẫn con đi, bất kể nơi nào cũng được.”
Cảm giác mà bố và mẹ mang lại cho đứa trẻ là hoàn toàn khác nhau.
Cho dù người mẹ có bảo vệ đứa bé tốt đến đâu đi nữa, đứa bé ấy vẫn sẽ thấy đau lòng thương tiếc người mẹ, muốn tự mình bảo vệ mẹ.
Nhưng khi đứng trước mặt bố, đứa trẻ mới có được cảm giác có thể ỷ lại.
Cho nên lúc nghe Lãnh Hoài Cẩn bảo đảm, Tiểu A Nặc đã tin, cậu bé vui mừng duỗi tay ôm cổ anh cười nói: “Cảm ơn bố, A Nặc muốn làm siêu nhân với bố, A Nặc cũng muốn dẫn cả mẹ đi nữa!”
Đây mới là dáng vẻ mà một đứa bé nên có, không già dặn như A Quân, cũng không như Tiểu Y Y bên ngoài thì mỏng manh trong sáng như thiên sứ nhưng sâu bên
trong lại tàn nhẫn đến cực điểm. Thế giới quan của một đứa trẻ phải thế này mới đúng nghĩa.
Lãnh Hoài Cẩn ôm đứa con nhỏ trong tay, khoảng thời gian này anh đã sắp kiệt quệ vì chuyện của Tình Ty Đằng, may là được an ủi một chút.
Anh có nên đón Tử Niệm về luôn không?
Vệ Trạch đã điều tra rõ, ngôi sao nhí Thẩm Niệm kia chính là con anh – Thẩm Tử Niệm.
Trước đây vì một số dự án hợp tác nên bọn họ có tiếp xúc qua mấy lần, anh rất có ấn tượng về đứa bé ấy.
Cậu bé đó có ngoại hình rất sáng sân khấu, nhưng thái độ không được tốt cho lắm. Lần đầu tiên gặp mặt đã cố tình gây ra cho anh một “tai nạn xe hơi nhỏ”.
Mà với tình trạng của A Nặc, chắc chắn Vị Ương sẽ không nói mấy chuyện không tốt về anh cho cậu bé nghe, hay thậm chí là tránh đề cập đến.
Nhưng chắc chắn Tử Niệm, A Quân và Y Y đã cùng điều tra về chuyện của anh. Vì ba đứa nhỏ không muốn làm ảnh hưởng đến việc chữa bệnh của A Nặc nên chúng đã hợp tác với Vị Ương để lừa A Nặc.
“Anh ta tới rồi, giờ đang ở trong phòng bệnh của A Nặc.”
Cố Trường Đình đến một quán cà phê gần đó sau khi rời khỏi phòng bệnh, gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Vị Ương.
Hiện giờ Thẩm Vị Ương đang ngồi trong taxi quay về căn nhà cụ mà ông ngoại để lại, trông khuôn mặt cô tái nhợt.
“Nhìn thấy A Nặc rồi anh ta có phản ứng gì không?”
Giọng cô có chút khẩn trương.
Cố Trường Đình: “Thật sự không nhìn ra gì cả, nhưng tốt xấu gì A Nặc cũng là con trai anh ta, anh ta sẽ cứu thằng bé thôi.” Thẩm Vị Ương cười khổ: “Chưa chắc, em thật sự không thể nhìn rõ tâm tư của Lãnh Hoài Cẩn.”
Năm đó anh còn muốn giết mẹ con họ kia mà.
Lúc trước anh đối xử tốt với cô cũng vì nghĩ không thể để con trai nhà họ Lãnh rơi vào tay cô.
Đến khi anh đạt được mục đích đưa A Quân tới Ám Dạ rồi, anh lại quay về ở bên Hà Sở lần nữa, thậm chí là đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Khi nhớ lại cảnh tượng hai người họ dây dưa không rời do tận mắt mình chứng kiến, cô ghê tởm buồn nôn.
“Trường Đình, nếu không phải vì bị dồn vào đường cùng, em tuyệt đối sẽ không nói cho anh ta về sự tồn tại của A Nặc sớm như vậy. Thậm chí là giờ anh ta còn biết đến sự tồn tại của Tử Niệm.”
Mặc dù Khương Niệm Oản luôn miệng nói không thể chẩn đoán chính xác được, cũng không nói cho cô biết nguyên nhân vì sao cơ thể cô đột nhiên suy nhược như thế. Nhưng cô có thể cảm nhận được, nếu vẫn cứ tiếp diễn như thế cô sẽ chẳng sống nổi mấy ngày.
Trước khi cô chết, cô nhất định phải sắp xếp ổn thỏa cho mấy đứa nhỏ.
Đặc biệt là A Nặc, cô không có quyền lựa chọn, cô phải đánh cược ván này.