“Cô đang nghĩ gì vậy?”
Thấy Diệp Chiêu Chiêu đang ngơ ngác, Liễu Hoài Xuyên lấy làm lạ hỏi.
Lúc này Thẩm Vị Ương mới hoàn hồn, mở cửa, cười với Liễu Hoài Xuyên: “Cảnh sát Liễu có thể tự tìm được nhà bếp, lần trước anh đến lục soát nhà tôi, chắc hẳn là biết
bố cục của nhà tôi rồi.”
Nhắc đến chuyện bị oan lần trước của cô, Liễu Hoài Xuyên cảm thấy vô cùng áy náy. “Xin lỗi, lần trước là do tôi lỗ mãng.”
Thẩm Vị Ương: “Cũng không hẳn là lỗ mãng, là bổn phận nên tôi hiểu, nhưng rốt cuộc cảnh sát Liễu đang tìm thứ gì, hơn nữa, tại sao hôm nay cô Tăng lại quấy rầy tôi, chi bằng anh nên giải thích rõ ràng với tôi.”
Liễu Hoài Xuyên đi vào phòng bếp của cô, đi đến tủ lạnh nhìn rau củ có thể dùng được, sau đó nhìn bàn nấu ăn, phát hiện phòng bếp của cô có chút kỳ lạ: “Cô Diệp lúc nấu ăn chỉ dùng muối thôi sao?”
“Tôi có khẩu vị thanh đạm, nếu cảnh sát Liễu cần gì có thể gọi đồ ăn bên ngoài về.” Thẩm Vị Ương hơi quay đầu lại, che giấu sự không thoải mái trong mắt: “Đừng chuyển chủ đề, cảnh sát Liễu không muốn nói cũng không được nha, bây giờ tôi đã bị ảnh hưởng cực kỳ nhiều rồi, nhất định phải cho tôi biết rõ mọi chuyện chứ.”
Thật ra tại sao cô lại không muốn nói sang chủ đề khác.
Gia vị duy nhất trong bếp là muối, bởi vì cô không còn cảm nhận được mùi vị nữa, thêm chút muối chỉ là để bổ sung vi lượng cho cơ thể, không cần thêm những gia vị khác để món ăn ngon hơn.
Liễu Hoài Xuyên hỏi địa chỉ của cô, sau đó gọi điện thoại mua một ít gia vị, Thẩm Vị Ương cho rằng anh ấy vẫn không có ý định nói cho cô biết chuyện về 86, nhưng
anh ấy lại nhẹ giọng nói.
“Đó là một loại thuốc độc gây hại, cụ thể là gì, tôi không thể nói cho cô được, nhưng loại thuốc độc này rất nguy hiểm. Vì thứ này mà năm đó, có rất nhiều cảnh sát
chống ma túy đã hy sinh, bao gồm cả anh em tốt nhất của tôi, bố của tôi cũng suýt chết, không ngờ dạo gần đây nó lại xuất hiện.”
Anh ấy nắm chặt con dao làm bếp trong tay, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục nói.
“Ngày hôm đó Tăng Ni Ni đi tìm tôi để báo cảnh sát, nói cô dùng loại thuốc độc này, triệu chứng giống hệt, vậy nên tôi mới vội vàng một mình chạy đến đây điều tra, thà giết một ngàn còn hơn bỏ sót một cái, cô sẽ không hiểu cảm giác khi chứng kiến người bạn thân chết trong vũng máu trước mặt mình, sau đó phải vùng lên để chém vài
nhát dao nữa, nó tuyệt vọng đến mức nào đâu.”
Đôi mắt anh ấy dần ươn ướt, hàng mi dài khẽ rũ xuống che đi nỗi đau năm tháng.
“Cuộc sống ổn định hiện tại của chúng ta được hun đúc bằng máu của các liệt sĩ, nếu tinh thần của các liệt sĩ vẫn còn, chúng tôi phải xứng đáng với kỳ vọng của bọn họ, tiếp tục tiến về phía trước.”
Nghĩ đến vụ nổ năm đó, khuôn mặt đẫm máu của người thanh niên đó, Thẩm Vị Ương khẽ nắm chặt tay.
Chung Trì đáng lẽ phải có một tương lai xán lạn nhưng cuối cùng lại chết thảm như vậy, tháng sau, nhiệm vụ kết thúc, cậu ấy còn dự định sẽ kết hôn với bạn gái.
Cho đến nay bọn họ vẫn không hiểu, lúc trước là ai đã tiết lộ danh tính nằm vùng của Chung Trì.
“Loại thuốc mà anh đề cập tới có phải có mùi thơm đặc trưng không?”
Trong bếp chỉ còn lại tiếng xào rau, sau khi hai người im lặng một lúc, Thẩm Vị Ương mới nhẹ giọng hỏi, giả vờ như vô tội.
Cô không biết mối quan hệ giữa Liễu Hoài Xuyên và Tăng Tiểu Khả ở mức độ nào, cô cũng không dám tùy tiện nói cô nghi ngờ Tăng Tiểu Khả, nên chỉ có thể trải đường,
giả vờ ra vẻ không thèm quan tâm nhắc nhở anh.
Số 86 là không màu, không mùi.
Nghe Thẩm Vị Ương nói vậy, Liễu Hoài Xuyên kỳ lạ nhìn cô, hỏi: “Tại sao cô lại nghĩ nó có mùi vậy?”
Thẩm Vị Ương: “Bởi vì sau hôm anh đến lục soát nhà tôi để, tôi ngửi thấy một mùi hương trong phòng ngủ của mình, trong nhà tôi không có nước hoa, chắc cảnh sát
Liễu cũng không xịt nước hoa đâu nhỉ? Nhưng hôm đó chỉ có mỗi anh đi vào, Tăng Tiểu Khả và Tăng Ni Ni chỉ ở ngoài cửa, cho dù trên người bọn họ có mùi nước hoa,
nhưng chỉ cần anh không ôm chặt bọn họ, mùi nước hoa sẽ không dính lên người anh.”
Liễu Hoài Xuyên bị lời nói của Thẩm Vị Ương làm cho có chút ngượng ngùng, sau khi họ khan hai tiếng mới nói: “Khụ khụ, tôi và Tăng Tiểu Khả quen nhau trong buổi xem mắt, bây giờ vẫn chỉ là bạn bè bình thường thôi, không có quan hệ gì khác.”
Nói xong, anh ấy lập tức chuyển chủ đề, hỏi: “Cô có thể miêu tả chi tiết mùi hương đó cho tôi không?”
Anh ấy hoàn toàn không biết Diệp Chiêu Chiêu nên sẽ không tin cô, nhưng hôm anh ấy đến lục soát, đúng là anh ấy đã ngửi thầy mùi nước hoa thoang thoảng trong phòng cô, nhưng anh ấy không nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng đó là nước hoa của Diệp Chiêu Chiêu.
Nhưng nếu Diệp Chiêu Chiêu không có thói quen sử dụng nước hoa, điều đó có nghĩa là hôm đó, ngoài anh ấy, còn có một người khác đã vào phòng cô, người này có
thể có liên quan đến 86.
Bây giờ nghĩ lại, Tăng Ni Ni không thể vô cớ buộc tội Diệp Chiêu Chiêu sử dụng 86, chắc chắn cô ta đã chuẩn bị trước, bố cô ta đã sử dụng nó, cô ta có thể dễ dàng lấy
trộm một ít đặt ở trong phòng Diệp Chiêu Chiêu.
Mà hôm đó anh ấy đến lục soát phòng của Diệp Chiêu Chiêu cũng không tìm thấy 86, có nghĩa là rất có thể người này nhân lúc bọn họ đang nói chuyện ở cửa đã lẻn
vào phòng của Diệp Chiêu Chiêu, mang 86 vào.
“Cô Diệp, cô có biết đó là loại nước hoa nào không? Đây là manh mối rất quan trọng đối với tôi.”
Anh ấy nghiêm túc hỏi Diệp Chiêu Chiêu.
Thẩm Vị Ương thành thật trả lời: “Là mùi hương vải choàng ‘Nàng Thơ của Alice.”
Mùi hương vải choàng “Nàng Thơ” của Alice.
Liễu Hoài Xuyên âm thầm ghi nhớ trong lòng, sau đó chuyên tâm nấu nướng, nấu bữa tối thịnh soạn cho cô, ăn cơm với cô xong thì bàn bạc về việc sau này nên
thương lượng thế nào, đồng thời cố gắng giúp cô loại bỏ những ảnh hưởng tiêu cực vào lúc này.
“Sở cảnh sát của chúng tôi sẽ chính thức đưa ra một tuyên bố cô xóa sạch quan hệ với Tăng Ni Ni, cũng có thể nói là bố của Tăng Ni Ni đã bị bắt vào tù vì tội hút chích, toàn bộ sự việc có thể được thanh minh rõ ràng, nhưng đến cuối cùng loại thuốc đó là gì, chúng tôi không thể nói, hy vọng cô có thể hiểu.”
Cách xử lý của Liễu Hoài Xuyên rất đàng hoàng và chân thành, lý do không tiết lộ 86 là để tránh sự tò mò của mọi người rồi gây ra ảnh hưởng xấu.
Sở cảnh sát bọn họ đã hy sinh bao nhiêu chiến sĩ chỉ vì 86, cô biết rõ nhất.
Thẩm Vị Ương hiểu rất rõ: “Vậy là đủ rồi, không cần giải thích chi tiết hơn nữa, cám ơn cảnh sát Liễu.”
Sau khi được cô cảm thông, Liễu Hoài Xuyên cảm thấy bớt tội lỗi hơn rất nhiều, lần này sở cảnh sát của họ sẽ trông kỹ Tăng Ni Ni, họ sẽ không để cô ta phát điên khắp
nơi, gây ảnh hưởng đến cuộc sống của Diệp Chiêu Chiêu.
Sau khi hai người ăn xong, Liễu Hoài Xuyên còn chu đáo bỏ bát đĩa vào trong máy rửa bát giúp cô, sau đó mới chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ khi anh ấy mở cửa thì nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn.
“Anh đến tìm ai?”
Giọng điệu của anh ấy lập tức trở nên lạnh lùng, nhìn Lãnh Hoài Cẩn, hỏi.
Vẻ mặt Lãnh Hoài Cẩn khó coi: “Tất nhiên là đến tìm chủ của căn hộ này, tại sao anh lại ở đây?”
Liễu Hoài Xuyên cười lạnh một tiếng: “Lời này tôi nên hỏi anh mới đúng, Lãnh Hoài Cẩn, anh là một người đàn ông đã có gia đình, ban đêm đến tìm cô gái ở một mình để làm gì?”