Là Pavilion gọi điện thoại cho Tô Ngự, Pavilion cũng định rời khỏi Cực Lạc Yến để đi tìm Una mà anh ta cần, còn bảo sau khi tối hôm qua Una đến gặp anh ta, sáng nay
anh ta phát hiện ra thiếu mất một mặt nạ da người, lo lắng không biết Una có dùng cái này để chạy trốn hay không, còn nói anh ta đã biết Una này chính là Thẩm Vị Ương, cô chủ cả lưu lạc bên ngoài của nhà họ Lục kia.
Mặt nạ da người, người nhà họ Lục, trong đầu Tô Ngự nhanh chóng suy nghĩ, lập tức nhớ lại lúc Thời Ngạn lên thuyền không đúng cho lắm.
Một cơn tức giận tột độ sau khi bị lừa bao trùm lên anh ta, lúc đi vào phòng ngủ nằm lên giường rồi kéo người kia lại chợp mắt, anh ta lập tức xác định được cô ta không phải Thời Ngạn.
Cho dù Thời Ngạn có gầy như thế nào thì vẫn là đàn ông, trọng lượng vốn sẽ không bao giờ nhẹ như vậy.
Quả nhiên, người sau lớp mặt nạ da người được tháo ra chính là Thẩm Vị Ương.
“Các người cùng một nhóm?”
Thấy động tác Lãnh Hoài bảo vệ Thẩm Vị Ương nhanh như vậy, trên mặt Tô Ngự hiện lên nụ cười toe toét đến điên loạn.
“Lãnh Hoài Cẩn, lần này đến phiên tôi hỏi anh có ý gì, các người lấy Thời Ngạn ở đâu ra, hay là nói Thời Ngạn là cũng là đồng lõa của các người?”
Chỉ cần tưởng tượng đến những dịu dàng mà anh ta trân quý trải qua của người kia, chẳng qua chỉ là những biểu hiện giả dối mà người kia ngụy tạo ra, anh ta bị cơn tức
giận vì bị lừa này xé nát mất.
Nhưng vào đúng lúc này, thân tàu đột nhiên rung chuyển.
Lãnh Hoài Cẩn kéo Thẩm Vị Ương chạy ra ngoài: “Đi thôi.”
Tô Ngự cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn nên chạy ra ngoài theo.
Sau khi ra ngoài, Tô Ngự tức giận: “Tụi mày muốn đồng quy vu tận với tao à?”
Số thuốc nổ được kích hoạt, anh ta không nói nhảm nữa, đi bắt Thẩm Vị Ương lại.
Anh ta nói với Triệu Tứ đang nôn nóng chạy đến tìm lệnh của anh ta: “Bắt lấy bọn chúng cho tao, tao muốn chôn chúng nó theo cùng tao!”
Triệu Tứ và những người khác lập tức tiến lên tấn công Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn.
Thân thủ hai người bọn họ khá tốt, trong tình huống thân thuyền đong đưa dữ dội, đối mặt với nhiều kẻ địch như vậy cũng cố hết sức mới có thể ứng phó được.
“Nhảy xuống đi, phía dưới có thuyền cứu hộ.”
Sau khi đó Thẩm Vị Ương một gậy, Lãnh Hoài Cẩn đẩy cô về phía lan can bên kia.
Thẩm Vệ Dương làm sao có thể bỏ anh lại một mình được.
“Anh đi đi, không cần lo cho em.”
Cô bước tới giúp anh phân tán đối thủ, bảo anh đi trước.
Nhưng chỉ trong vài chục giây nữa, con thuyền sẽ sớm bị nổ tung, bọn họ không có thời gian để do dự nữa.
Khi Lãnh Hoài Cẩn muốn đẩy thẳng cô xuống, anh thấy trên lưng chịu một lực, bị đẩy xuống cùng Thẩm Vị Ương.
Một tay anh nhanh chóng ôm lấy eo Thẩm Vị Ương, tay còn lại nắm lấy sợi dây thừng chuyên dụng thả vào lan can trượt xuống dưới.
Cho đến khi xuống thuyền cứu sinh an toàn, anh mới nhìn rõ người cản địch lại phía sau đẩy bọn họ xuống là ai…
“Anh!”
Khi nhìn thấy người giống mình y đúc, chảy cùng một dòng máu, đồng tử Lãnh Hoài Cẩn co chặt, lập tức muốn bắt lấy sợi dây thừng leo lên cứu anh ấy.
Vệ Trạch dùng sức kéo hắn: “Cậu ba, không được đi, sắp nổ rồi!”
“Vị Ương, lái du thuyền, đi nhanh!”
Thẩm Vị Ương phản ứng kịp, lập tức nổ máy du thuyền rời đi.
Tốc độ của du thuyền cực nhanh, mới chạy đã đi được một quãng đường dài, chiếc du thuyền phía sau đã nổ mạnh.
Hai mắt Lãnh Hoài Cẩn đỏ hoe nhìn gương mặt kia dần dần biến mất trong cú nổ mạnh, đau khổ rống lên: “Anh trai!”
Ở bên cạnh anh, cô đặc biệt có thể cảm nhận được nỗi đau như trời sụp đất nứt của anh.
Cô rơi lệ lái du thuyền ra xa, lặng lẽ cảm nhận sự bi thương trong không khí.
Sự ngờ vực và khó hiểu đối với anh trai đều không đáng nhắc đến trước giờ phút sinh tử này nữa.
Bọn họ là những người thân ruột thịt trên cõi đời này, mất đi thì sinh mạng sẽ thiếu đi một góc.
Sau khi đến nơi an toàn, Lãnh Hoài Cẩn im lặng xuống du thuyền.
Vệ Trạch nhìn Thẩm Vị Ương, bảo Thẩm Vị Ương xem một chút.
Thẩm Vị Ương gật đầu, cẩn thận đi theo sau anh.
Sau khi Lãnh Hoài Cẩn ngồi xuống bờ biển, cô dừng lại đứng sau lưng anh.
Cô không dám nói chuyện, chỉ lặng lẽ đứng sau với anh.
Anh không biết mình đã im lặng bao lâu trước khi quay lại đưa tay về phía cô.
Lúc này cô mới đi tới, ngồi xuống bên cạnh rồi ôm lấy anh.
“Thực sự xin lỗi.”
Anh vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng mình, giọng nói khàn khàn: “Bé ngốc này, có gì mà em phải xin lỗi anh, là anh xin lỗi em mới đúng.”
Nếu cô không lên thuyền thay Thời Ngạn, có lẽ Tô Ngự sẽ không lên, kế hoạch của họ sẽ thất bại.
Hoặc là Thời Ngạn tự mình đi lên rồi chết trong vụ nổ với Tô Ngự, sau đó họ sẽ không còn nhân chứng, anh sẽ bị nhà họ Lãnh ruồng bỏ, đẩy ra gánh tội thay.
Vì để hoàn thành kế hoạch, vì bảo vệ anh, cô đã chọn hy sinh bản thân mình.
Là anh có lỗi với cô.
Để cô trải qua nguy hiểm như vậy.
Nếu không phải Thời Ngạn gọi tới kịp thời, bây giờ cô đã…
“Vị Ương, từ góc độ cấp trên mà nói, chuyện này em làm rất tốt, nhưng em là người anh yêu, anh không thể trơ mắt nhìn em hy sinh vì anh được.”
Anh ôm cô thật chặt, nỗi sợ suýt nữa mất cô khiến anh có một cảm giác không chân thực ngay lúc này.
Nước mắt của Thẩm Vị Ương làm ướt quần áo của anh, vẫn rất áy náy: “Vậy anh sẽ trách em vừa rồi lái du thuyền đi chứ?”
Lãnh Hoài Cẩn sửng sốt, sau đó bất lực thở dài: “Đó là quyết định đúng đắn nhất, anh sẽ không trách em, lúc đó do anh quá xúc động thôi.”
Anh không thể cứu Lãnh Hoài Sân trong một thời gian ngắn như vậy được.
Nếu cô không lái du thuyền đi kịp thời, tất cả họ đều sẽ chết trong vụ nổ kia.
Mặc dù anh cảm thấy khó chịu vì cái chết của anh trai mình, nhưng anh sẽ không giận cá chém thới với Thẩm Vị Ương.
“Chúng ta về nhà thôi, mọi chuyện kết thúc rồi.”
Anh ôm cô ngồi trên bờ biển ngắm hoàng hôn một lúc, anh hôn lên tóc cô, kéo cô lên, muốn đưa cô rời khỏi đây.
Anh muốn đưa cô về nhà họ Lãnh.
Chờ cô tốt nghiệp đại học xong sẽ cưới cô.
Khi đó Lãnh Hoài Cẩn vừa hoàn thành nhiệm vụ bên Ám Dạ, quay về Đế Đô cùng những người trong tầng lớp thượng lưu gọi là xã giao ấy, rất nhiều chuyện vì không có
kinh nghiệm nên nghĩ rất đơn giản.
Anh nghĩ rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Cực Lạc Yến thì có thể làm chủ nhà họ Lãnh, muốn bên ai cũng được.
anh.
Nhưng hiện thực đã giáng cho anh một đòn cảnh cáo, người phụ nữ anh yêu, người mà anh muốn bên cạnh cả đời cũng rời bỏ anh, chủ động xoá đi ký ức rồi rời xa
Không từ biệt, chỉ trao cho anh nụ hôn cuối cùng vào một buổi sáng ấm áp đầy nắng, từ đây quên đi đoạn quá khứ này của bọn họ.
Còn về lý do tại sao phải quên.
Bước chân lên mảnh đất cằn cỗi hoang vu không bóng người này, nước mắt Thẩm Vị Ương đã sớm cạn khô.
Đó là bởi vì cô quá yếu.
Tòa án quốc tế đã bị người khác nhúng tay vào, chỉ dựa vào hai người cô và Lãnh Hoài Cẩn thì không có cách nào bình yên vô sự.
Bà cụ Lãnh đã tìm được cô, nói với cô rằng Lãnh Hoài Cẩn là người thừa kế của nhà họ Lãnh, bảo cô không được gây rắc rối cho anh, cần phải tránh xa Lãnh Hoài
Cẩn.
Bà ta dùng vận mệnh tiền đồ của Lãnh Hoài Cẩn để uy hiếp cô, trong tình thế khốn khó một thân một mình như vậy, cô chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Hiện giờ, ngoài trừ cái chết, không ai có thể chia cắt bọn họ.
A Cẩn, em đến tìm anh.