Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin lỗi.” Nghe xong, Lãnh Hoài Cẩn trầm mặc một lúc, sau đó khàn giọng nói ra lời xin lỗi. Dù anh có nói câu này hàng ngàn lần cũng không cách nào chuộc lại lỗi lầm

Thẩm Vị Ương biết anh có lỗi khi năm đó không thể chăm sóc tốt cho cô, để cô cùng các con lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy.

Cô nắm chặt tay anh, nhìn anh dịu dàng nói: “Chuyện đã qua, em biết anh không thể tự kiềm chế được, có một số việc không thể chỉ có hai người mà quyết định được.”

Khi đó, anh không biết rằng Lãnh Hoài Sân và Cố Trường Đình sẽ âm mưu hại cô, điều duy nhất anh có thể biết là nếu anh không giữ lấy Hà Sở, người đã từng cứu mạng mình.

anh trai họ, thì cùng không thể giữ lại huyết mạch cuối cùng của anh trai trên thế giới này.

Nếu thật sự muốn lật lại chuyện cũ, chính cô mới là người không chịu được áp lực mà đồng ý với yêu cầu của bà cụ Lãnh là tẩy sạch ký ức và rời xa anh, chuyện giữa họ không thể phân biệt được ai đúng ai sai.

Điều duy nhất họ hiểu là họ đã luôn yêu nhau sâu đậm, từng là người vì nhau mà tin tưởng sẽ đi hết cuộc đời.

“Nếu anh còn xuân thương bị thu như vậy, em sẽ giận đấy. Tố Tố còn ở đó, anh đừng có nhàm chán như vậy nữa được không?”

Cô đưa tay nhéo mặt anh, còn bông đùa để làm dịu đi bầu không khí.

Lãnh Hoài Cẩn lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, cũng không có cảm thấy áy náy sâu sắc nữa: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói chuyện chính đi, Liễu Hoài

Xuyên đã tới rồi sao?”

Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Tối nay anh đã gặp hắn rồi hả?”

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu: “Gặp rồi, nhưng hắn ta cho rằng anh phản bội em, nên hắn ta không cho anh sắc mặt tốt. Hắn ta chỉ bảo anh đừng nhúng tay vào việc của

người khác, chuyện của số 86 hắn ta sẽ tự mình xử lý.”

Thẩm Vị Ương thở dài: “Vậy để hắn tự mình giải quyết đi, xử lý xong chuyện của Miêu Miêu, chúng ta đi Lệ Giang chơi vui vẻ một chút.”

Cô lo lắng bạn của mình muốn giúp đỡ, nhưng bây giờ cô không thể làm những gì mình muốn vì chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ trong vòng một mét.

Thời gian còn lại, cô chỉ muốn dành thời gian cho A Cẩn.

Cô nắm chặt tay anh, đan chặt ngón tay với anh, sau đó dựa vào vai anh ngủ một giấc: “Em nghỉ ngơi một lát, trời sáng thì gọi em.”

Lãnh Hoài Cẩn cởi áo khoác quấn quanh người cô, sau đó ôm cô vào lòng để cô ngủ cho thoải mái hơn: “Ngủ đi, anh sẽ trông chừng em.”

Sau khi Thẩm Vị Ương chào hỏi Tùy Tố xong liền đi ngủ trước.

Tinh lực của cô bây giờ cũng rất thấp, tối nay cô chạy trốn cả một chặng đường dài, nên hiện tại cô rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật say.

Sau khi cô ngủ say, chỉ còn Lãnh Hoài Cẩn và Tùy Tổ thức trông ngọn lửa của Triệu Miêu Miêu.

Đã từng có một thời, Lãnh Hoài Cẩn là giấc mơ mà Tùy Tố mong muốn nhất trong lòng, trong giấc mơ cô ấy luôn hy vọng mình sẽ có cơ hội được ở bên cạnh anh và nói chuyện với anh.

Bây giờ đã có cơ hội ấy, nhưng tâm trạng của cô ấy đã thay đổi từ lâu, cô ấy không còn là cô bé thích mơ mộng nữa.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi hiểu lầm anh.”

Hai người im lặng một lúc, cuối cùng cô ấy cũng mở miệng để phá võ sự xấu hổ mà mình cảm nhận được.

“Miêu Miêu cuối cùng cũng là vì cứu tôi mà bị thương, cho nên tôi không đành lòng chấp nhận được cô ấy chết sau lại bị bắn, tôi cho rằng anh sợ phiền toái lại không

muốn lãng phí thời gian nên mới làm thế.”

Cô ấy nói nhiều lời như vậy, nhưng Lãnh Hoài Cẩn chỉ nói không sao.

Tùy Tố biết rằng nếu anh nói nó không quan trọng, thì nó thực sự không quan trọng. Không phải anh tiếp nhận sự thông cảm và lời xin lỗi của cô ấy, mà là việc cô ấy có thể tha thứ hay trách anh thì cũng không liên quan gì đến anh.

Đối với anh mà nói, cô ấy chẳng qua chỉ là một người ngoài cuộc, rốt cuộc thì chuyện yêu, hận, ám ảnh, hận thù của cô ấy cũng không liên quan gì đến anh.

“Nếu tôi và anh cùng tham gia Cực Lạc Yến, thì liệu anh có một chút nào thích tôi không?”

Cô ấy nắm chặt tay, lấy hết can đảm để hỏi ra điều mà cô ấy hối hận nhất đã đè nén trong lòng bao nhiêu năm qua.

“Nếu tôi có thể làm như Vị Ương, dù sống chết vẫn theo anh thì liệu anh có thể thích tôi chỉ một giây không?”

Sau khi hỏi xong, trong rừng chỉ còn lại tiếng gió và tiếng lửa, nhưng lại có vẻ im lặng đến đáng sợ.

Câu này đã vượt quá giới hạn. Lần này Vị Ương đã giúp cô ấy như vậy, vậy mà mình lại có thể đi hỏi chồng cô như thế nhân lúc cô đang ngủ cơ chứ.

Sau khi Tùy Tố bình tĩnh lại, cô ấy cực kì cảm thấy buồn bực, hối hận vì đã hỏi anh một câu hỏi như vậy.

Khi cô ấy đang buồn bực không thôi, cho rằng Lãnh Hoài Cẩn sẽ coi thường và không trả lời mình, thì Lãnh Hoài Cẩn thẳng thừng nói: “Đối với tôi, chỉ có yêu từ cái nhìn

đầu tiên.”

Anh nhìn xuống Thẩm Vị Ương đang ngủ trong lòng mình, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.

“Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã nghĩ chuyện cả đời của mình. Dù lúc đó tôi nghĩ điều đó là không thể nhưng tôi vẫn không khỏi nghĩ sẽ tuyệt biết bao nếu có thể ở

bên cô ấy đến hết quãng đời còn lại của mình.”

Nếu anh không phải lòng cô từ lâu, ôm kỳ vọng như kẻ đánh bạc, thì cô sẽ không có nhiều cơ hội để tiếp cận anh rồi li lợm mà bám lấy anh. Chẳng qua là bấy lâu nay

anh dụ dỗ, nuông chiều cô mà thôi.

“Thì ra là thế”

Nhìn vẻ mặt dịu dàng chỉ xuất hiện khi nhìn Thẩm Vị Ương của anh, Tùy Tố nghĩ đến vết thương cũ trong lòng đã nhiều năm không lành lại bắt đầu nhức nhối. Nhưng cô ấy hy vọng đó sẽ là lần cuối cùng.

“Thì ra là ngay từ đầu tôi đã thua, không sao, nhưng bây giờ tôi có thể hoàn toàn cam tâm rồi, ít nhất anh không có bởi vì tôi không tốt mà chán ghét tôi, tôi thua là do

định mệnh của anh không phải là tôi.”

Cô ấy tự cười nhạo bản thân, sau đó đứng dậy đi tìm thêm củi khô cho vào đống lửa đang cháy để ngăn ngọn lửa của Triệu Miên Miêu tắt. Cũng là tìm cớ rời đi, cho

mình một khoảng không gian để buồn trong thời gian ngắn.

Có lẽ đó là do vận mệnh đã sắp đặt

Lãnh Hoài Cẩn vuốt nhẹ gò má đang say ngủ của Thẩm Vị Ương, run rẩy đặt lên trán cô một nụ hôn.

Một số người được sinh ra để yêu bạn.

Vị Ương, anh chỉ tiếc sao không tỉnh ngộ sớm hơn để đưa em đi thật xa, khiến chúng ta lãng phí bao năm tháng, đợi đến khi bắt đầu yêu nhau thì đã quá muộn…

Ngày hôm sau, thi thể Triệu Miêu Miêu toàn bộ đã bị thiêu thành tro, Tùy Tố chậm rãi thu thập chúng, hai mắt ướt át cho vào bình thủy tinh: “Miêu Miêu, để cậu chịu ủy

khuất một thời gian, tớ sẽ đổi cái bình tốt nhất chôn cậu ở nghĩa trang liệt sĩ“.

“Đây là gì?”

Cô ấy đột nhiên tìm thấy một chất giống như tinh thể quặng màu đỏ trong đống tro tàn.

Cô ấy nhìn Thẩm Vị Ương, Thẩm Vị Ương cũng đang nhìn cô ấy, nhưng trên mặt lại không có phản ứng gì.

Ban ngày Vị Ương cũng không nhìn rõ sao?

Tùy Tố sững người một lúc, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Vị Ương, sau khi đến gần cô hơn, cô ấy mới hỏi: “Vị Ương, bây giờ cô có thể nhìn thấy tôi

không?”

Thẩm Vị Ương chỉ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt của cô ấy một cách mơ hồ, tiến lên một bước thì cô liền có thể nhìn rõ ràng chính là Tùy Tố.

“Tôi sắp không thể nhìn rõ nữa rồi, Tùy Tố, tôi có thể xin cô đồng ý với tôi một chuyện không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK