Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em biết Ám Dạ làm việc gì không?”

u khi lên máy bay, Lãnh Hoài Sân vờ như tán gẫu, lên tiếng hỏi Thẩm Vị Ương.

Trong lòng Thẩm Vị Ương đã có suy đoán, nhưng cũng chỉ là đoán mà thôi, cho nên lắc đầu.

Lãnh Hoài Sân cảm thấy thú vị, cười nói: “Em không biết Ám Dạ làm việc gì mà đã đi theo anh, em không sợ anh bán em sao?”

Thẩm Vị Ương nhìn khuôn mặt giống hệt Lãnh Hoài Cẩn của anh ta, kiên quyết nói: “Ít nhất trước khi bị anh bán, em vẫn có thể gặp anh ấy.”

Nói rồi, ánh mắt cô dần tối đi, nắm chặt tay: “Em ghét rời đi mà không nói lời từ biệt.”

Cả hai lần đều vậy.

Lãnh Hoài Sân thở dài: “A Cẩn vì tốt cho em, Ám Dạ không phải là nơi dễ chịu, mà là nơi vô cùng nguy hiểm, em đã từng xem phim về mafia chưa?”

Thẩm Vị Ương ngồi thẳng lưng, ánh mắt lấp lánh.

Lãnh Hoài Sân nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô, cười nói: “Dĩ nhiên Ám Dạ không làm việc này, nhưng cũng không sạch sẽ gì. Có lúc là mấy đối thủ cùng kiểu, cũng có khi là bạn bè. Lập trường duy nhất của Ám Dạ chỉ có lợi ích của bản thân.”

Thẩm Vị Ương nghe không hiểu lắm, chỉ hiểu được một nửa.

“Nhưng các anh đã cứu những cô gái đó.”

Rất lâu sau, cô mới ngập ngừng nói ra một câu như vậy.

Cô hy vọng họ là người tốt.

Cô hy vọng rằng người đàn ông mà lần đầu tiên mình thích là một người tốt, sạch sẽ.

Đối với một cô gái trẻ vừa mới lớn, mọi chuyện trên đời đều là không trắng thì đen, còn khoảng màu xám của thiện và ác, cô chưa từng tiếp xúc, chưa từng nghĩ đến, cũng không thể nào hiểu được.

Lãnh Hoài Sân: “Cứu những cô gái đó là một trong số những nhiệm vụ của bọn anh khi đó nhưng mục đích chính của bọn anh không phải là cứu họ, mang lại chính nghĩa.”

Thẩm Vị Ương thấp giọng lẩm bẩm: “Thì cũng đã cứu rồi.”

Lãnh Hoài Sân không tiếp tục dây dưa về loại vấn đề chỉ có trẻ con mới quan tâm này, nói tiếp: “Có một nơi tên là Cực Lạc Yến, trong đó có rất nhiều cô gái bị bắt cóc,

còn người vào đó là mấy quan chức cấp cao từ các quốc gia khác nhau.”

Sao lại có nơi như vậy?

Thẩm Vị Ương nắm chặt túi vải trong tay, cảm thấy đây chính là điều mà Lãnh Hoài Sân thật sự muốn nói với cô.

Nhưng chỉ mới biết đến sự tồn tại của nơi này, cô đã cảm thấy lạnh sống lưng.

Lãnh Hoài Sân nhìn vào mặt cô, nói tiếp: “Không cần nghi ngờ, các quan chức cấp cao mà em nhìn thấy trong tin tức trên TV trước đây, trước ống kính thì đường đường chính chính mặt người dạ thú, nhưng trên hòn đảo nhỏ được gọi là Cực Lạc Yến thì cũng chỉ là một lũ súc sinh chà đạp các cô gái mà thôi.”

Sắc mặt Thẩm Vị Ương tái nhợt: “Sao, sao lại có nơi như vậy.”

Lãnh Hoài Sân biết lúc trước cô chỉ là một cô gái bình thường, mặc dù cô có chỉ số IQ và năng lực giỏi, nhưng thế giới cô sống hoàn toàn khác với những gì họ từng tiếp xúc.

Lúc này cảm thấy khó tin vào cũng là chuyện bình thường.

Vì để cô nhanh chóng hiểu được sự kinh khủng của nơi đó, anh ta trực tiếp nói ra tên của một người: “Mấy cô gái các em hẳn là đều thích đu idol nhỉ.”

Thẩm Vị Ương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh ta, không biết anh ta muốn nói gì.

Lãnh Hoài Sân: “Em biết Ngô Ba không?”

Thời Ngạn?

Tim Thẩm Vị Ương đập thình thịch.

“Anh ta là một ca sĩ, ra mắt với tư cách là một thần tượng, sau đó đóng vai nam phụ trong một bộ phim truyền hình, nhờ vai nam chính mà rất hot, sau đó nam chính bị

một số tin đồn không hay, anh ta thì hốt được không ít tài nguyên.”

“Sau đó, một số fan đã thoát fan nói rằng, anh ta là một kẻ đê tiện, đã cướp hết tất cả tài nguyên của nam chính Thời Ngạn, mấy tin hắc Thời Ngạn đều do anh ta đứng

sau gây ra.”

Lãnh Hoài Sân muốn nói đùa một câu để giải tỏa bầu không khí căng thẳng, vì vậy cười nói: “Anh không ngờ học bá lại biết nhiều như vậy đó, cũng đi đọc mấy tin trong giới giải trí.”

Sắc mặt Thẩm Vị Ương tái nhợt, vẫn còn căng thẳng: “Anh hai Lãnh, anh đừng cười nhạo em nữa, em chỉ là một thủ khoa bình thường của kỳ thi đại học mà thôi, so với anh, thật ra em vẫn chưa trải sự đời.”

Thủ khoa kỳ thi đại học của Đế Độ tương đương với thủ khoa kỳ thi đại học của nước A, là số một trong số các thí sinh cùng khoá, nếu như này mà gọi là bình thường,

như vậy ít nhất chín mươi chín phần trăm số người trên thế giới này là vô dụng.

Đối với sự khiêm tốn của cô gái trẻ, Lãnh Hoài Sân rất buồn cười, nhưng anh ta không đi lạc đề.

“Những đại fan gọi là thoát fan đó, thật ra còn hiểu rõ idol bọn họ là người như thế nào hơn so với các fan nhỏ bên dưới, cũng biết được một vài tin tức rất nhanh” Thẩm Vị Ương có hơi khó hiểu nhìn anh ta, hỏi: “Ý là sao?”

Lãnh Hoài Sân: “Chính là, đúng thật siêu sao đã tàn tên là Thời Ngạn kia đã bị Ngô Ba hại, còn người ra tay vu oan cho Thời Ngạn hút ma túy chính là kim chủ của Ngô Ba, tức là Uông Hoa – người quản lý của Cực Lạc Yến.”

Sống lưng Thẩm Vị Ương toát mồ hôi lạnh: “Vu oan, loại chuyện như này, một người quản lý có thể vu oan sao?”

Khi Thời Ngạn xảy ra chuyện, cô cũng cảm thấy không thể tin nổi, từ một vài tư liệu cá nhân có thể thấy anh ấy không phải loại người như vậy, nhưng khi mở phiên toà,

hàng loạt chứng cứ tố tụng không chút kẽ hở nào đều chỉ thẳng vào anh ấy, đập từng búa vào anh ấy, sau đó thì bị kết án mười năm.

Người hâm mộ của anh ấy tin rằng anh ấy không phải là người như vậy, nhưng bằng chứng vững như núi, các chứng cứ đều rất hoàn hảo, sự tin tưởng đáng buồn cười của người hâm mộ chẳng qua chỉ là gây rối vô lý.

Cuộc đời thăng trầm ngắn ngủi của một siêu sao hàng đầu đã sụp đổ vào ngày hôm sau sau khi bị bắt giam, còn con đường làm quan của bố và ông nội của anh ấy

cũng bị điều tra ra một vài chuyện. Ông nội đau lòng quá độ nên qua đời vì bệnh tim sau khi anh ấy vào tù, bố thì bị kết án hai mươi năm tù, hỏng cả cuộc đời, mẹ thì phát

điên vào ngày bố anh ấy vào tù, người giúp việc nhà anh ấy cuỗm một số đồ cổ có giá trị, đang định bỏ đi thì bất cẩn gây ra vụ cháy lớn, thiêu sống người mẹ đã phát điên

của Thời Ngạn.

Không có bi kịch nào hơn bi kịch này.

Cả nhà chết sạch, nhưng về mặt danh tiếng thì vĩnh viễn mang cái danh khiến người khác kinh tởm, có người ngân ngấn nước mắt muốn lau đi, nhưng người bình

thường làm sao có thể lau sạch cái danh tiếng dơ bẩn như vậy.

Nếu đó chỉ là thủ đoạn cạnh tranh để giành được đại ngôn của đối thủ thì đúng là rất quá đáng.

Tai hoạ không liên lụy đến người nhà, Ngô Ba có cần phải hại Thời Ngạn nhà tan cửa nát không?

Thẩm Vị Ương lạnh sống lưng, cứ cảm thấy chuyện này còn có ẩn tình khác.

Lãnh Hoài Sân khẳng định suy đoán của cô: “Quyền lực và tiền bạc mà người quản lý của Cực Lạc Yến có, người bình thường không thể sánh, nói ra thì khó nghe, Ngô

Ba không có học thức, không có ngoại hình, vốn dĩ Uông Hoa hoàn toàn không để mắt tới anh ta.”

Thẩm Vị Ương nhỏ giọng nói, có hơi không vui: “Nhưng đối phương vẫn chọn Ngô Ba, tại sao vậy?”

Lãnh Hoài Sân: “Bởi vì anh ta ngoan ngoãn, dễ kiểm soát, thân phận ngôi sao của Ngô Ba không chỉ có thể giúp ông ta rửa tiền, mà quan trọng hơn, anh ta là quân cờ tốt nhất để đối phó với nhà họ Thời.”

“Có lẽ em từng đọc mấy tin tức có liên quan, so với thân phận ngôi sao, Thời Ngạn còn có xuất thân khiến người khác ghen tị.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK