Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật ra sau khi Vinh Trân Na rời đi cũng không phải không có người khác để chọn.”

Khi mọi người trầm mặc, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, Úc Uyển cười mở miệng đề nghị: “Vinh Trân Na sắm vai một cung nữ cổ đại nhảy múa trên đàn, chỉ cần một cô gái có thân hình yểu điệu là có thể thay thế cô ta, hơn nữa động tác của cô ta cũng rất đơn giản, hẳn là rất dễ học.”

Đơn giản?

Tiểu Vân nghe Úc Uyển nói như vậy thì sợ ngây người.

Cô ta cũng tham gia diễn tập, biết những động tác nhìn như đơn giản kia muốn múa đúng, múa cho ra vẻ phong tình thì khó đến cõ nào.

Tuy rằng lòng dạ Vinh Trân Na xấu xa, nhưng lần này quả thật đã bỏ ra rất nhiều công sức, cho nên khi biết được người múa chính là Úc Uyển, trong lòng mới mất cân bằng như vậy.

Lúc Thẩm Vị Ương nghe Úc Uyển nói như vậy, đại khái đã biết mục đích của cô ta là gì.

Quả nhiên, Úc Uyển nói xong những lời này thì hiền lành nhìn cô, cười nói: “Cô Thẩm, tôi thấy thân hình của cô rất tốt, hay là cô thay cô Vinh múa đi.”

Không đợi Thẩm Vị Ương mở miệng, cô ta đã nói trước: “Hơn nữa Vinh Trân Na không phải là diễn viên múa chính, động tác múa cũng sẽ không quá khó, cô Thẩm thông minh như vậy, học một chút hẳn cũng sẽ rất dễ dàng.”

Thẩm Vị Ương: “…”

Cô giỏi như thế, sao cô không thay cô ta đi?

Lúc này Tiểu Vân và các vũ công khác cũng mở miệng nói: “Đúng vậy, cô Thẩm, cứu vãn tình thế gấp như cứu hỏa, quan hệ giữa cô và tổng giám đốc Biên tốt như vậy, còn thông minh như thế, đi cứu cánh lần này chắc không sao đâu.”

Thẩm Vị Ương: “… Cô Úc, cô muốn tôi đi lắm à?”

Cô nhìn về phía Úc Uyển hỏi.

Ánh mắt Úc Uyển kiên định nhìn cô nói: “Chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho buổi biểu diễn lần này, tôi tin rằng cô Thẩm sẽ không làm chúng tôi thất vọng.”

Vì vậy, đây là một vụ bắt cóc đạo đức*, cô nhất định phải đi?

*Bắt cóc đạo đức: đề cập đến hiện tượng mọi người sử dụng các tiêu chuẩn quá mức hoặc thậm chí phi thực tế để ép buộc hoặc tấn công người khác, ảnh hưởng đến

hành vi của họ nhân danh đạo đức.

sao?”

Cho nên bất kể chuyện Vinh Trân Na đẩy cô ta ngã bị thương phát triển như thế nào, cuối cùng đều có lợi cho cô ta.

Thẩm Vị Ương đưa mắt nhìn vào mắt cá chân bị thương của cô ta, nở nụ cười: “Vậy cô Úc thì sao, mắt cá chân của cô bị thương, thực sự vấn muốn lên biểu diễn

Vào lúc này Biên Mục Dã cũng nói: “Úc Uyển, nếu chân cô bị thương thì cô cũng không cần lên diễn, vẫn nên đến bệnh viện tĩnh dưỡng thì hơn.”

Anh ta thật sự quan tâm Úc Uyển, mà Úc Uyển cũng thật sự rất quật cường, nhìn anh ta cười nói: “Mục Dã, không sao đâu, tôi là một vũ công, chuyện như thế tôi không làm được, nếu đã quyết định lên sân khấu, cho dù như thế nào tôi cũng sẽ tiếp tục đi tiếp.”

Thẩm Vị Ương che giấu tất cả cảm xúc của mình, không tiếp tục nói chuyện với Úc Uyển mà xoay người nhìn về phía Lãnh Hoài Cẩn nói: “A Cẩn, chắc chắn em múa không đẹp bằng cô Úc, đến lúc đó anh sẽ chê cười em sao?”

Cô hỏi anh như vậy, trong mắt chỉ có ý cười giả dối, có vẻ cũng không chờ mong câu trả lời của anh.

Mà Úc Uyển cũng nhìn về phía Lãnh Hoài Cẩn, nắm chặt nắm tay, trái ngược với Thẩm Vị Ương, cô ta rất mong chờ câu trả lời của anh.

Khoé mắt Thẩm Vị Ương thu lại phản ứng của cô ta, trong lòng nhịn không được mà cười khẩy.

Đây là một trong những mục đích của cô ta.

Nếu như không có cách nào hất nước bẩn lên đầu cô, vậy thì cùng lên đài PK, để Lãnh Hoài Cẩn nhìn xem giữa hai cô ai ưu tú hơn, xứng đôi với anh hơn.

Sau khi cô hỏi Lãnh Hoài Cẩn câu hỏi này, đã có người bắt đầu xì xào bàn tán, dùng một ánh mắt vô cùng khinh miệt mà nhìn cô, cảm thấy cô không biết tự lượng sức

mình.

“Coi như cô ta tự biết mình, biết mình không thể so sánh với cô Úc.”

“Đương nhiên rồi, Úc Uyển là một vũ công rất tài giỏi, khí chất của hai người cũng không giống nhau.”

“Theo thôi thì Úc Uyển mới là người xứng đôi với tổng giám đốc Lãnh nhất, Thẩm Vị Ương này vậy mà lại là vợ của tổng giám đốc Lãnh, ai mà biết lúc trước cô ta dùng thủ đoạn quyến rũ gì để “lên ngôi” chứ.”

“Đúng vậy đúng vậy, Úc Uyển hào phóng khéo léo, rõ ràng thích hợp làm vợ của tổng giám đốc Lãnh hơn, cô ấy và tổng giám đốc Lãnh là trai tài gái sắc.”

“Tất nhiên sẽ không chê rồi, ở trong mắt anh em là tốt nhất.”

Trong tiếng bàn tán chờ xem trò cười của mọi người, người đàn ông nghiêm túc cúi đầu nhìn cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm tình và bướng bỉnh như thể trong

trời đất chỉ còn một mình cô.

Mà người anh nhìn là Thẩm Vị Ương.

Thế giới của anh chỉ chứa được một người là Thẩm Vị Ương.

Úc Uyển chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy cực kỳ chua xót, ánh sáng trong mắt nứt ra, hóa thành nước mắt đong đầy nơi hốc mắt.

Mà Thẩm Vị Ương thì mỉm cười, đưa tay vờn quanh cổ người đàn ông, nhẹ giọng cười nói bên tai anh: “Anh nói đẩy nhé, vậy em sẽ đi?”

Cho dù là gặp dịp diễn trò, trong khoảnh khắc cô vờn quanh mình, Lãnh Hoài Cẩn cũng đã cảm thấy mỹ mãn, chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đi về phía phòng trang điểm chuyên dụng của Biên Mục Dã.

“Vậy mà tổng giám đốc Lãnh lại có ánh mắt dịu dàng như vậy, trời ạ, tôi một ngày hai mươi bốn giờ nhìn chằm chằm tin tức của anh ấy, nhưng cho tới bây giờ chưa từng

nhìn thấy dáng vẻ anh ấy dịu dàng như vậy.”

“Đúng vậy, hơn nữa cô có phát hiện không, vừa rồi tổng giám đốc Lãnh không nhìn Úc Uyển cái nào, không phải tôi nghe nói Úc Uyển là bạch nguyệt quang* của anh ấy sao? Vì sao anh ấy lại không thèm liếc nhìn Úc Uyển cái nào?”

*Ám chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên.

“Bạch nguyệt quang gì chứ, cô ăn nhiều túi tẩy não quá à? Nếu thật sự là bạch nguyệt quang thì tại sao hiện tại vị trí cô Lãnh lại không phải là cô ta?”

“Đúng vậy, cô xem đêm nay cô ấy náo loạn như thế, người có mắt nhìn đều nhận ra cô ấy có ý muốn so tài với Thẩm Vị Ương, đáng tiếc thật, xuất sư chưa thắng mà người đã chết, người ta có được trái tim của tổng giám đốc Lãnh là được rồi, chuyện khác có cái gì mà so đo.”

hot.”

“Đúng vậy, hơn nữa cô Vị Ương cũng không kém mà, tôi nghe nói cô ấy là biên kịch nổi tiếng thầy Tiểu Thất kia, nếu có thể diễn kịch bản của cô ấy, đến đầu heo cũng

Bởi vì Lãnh Hoài Cẩn thiên vị một cách trắng trợn, bây giờ lời nói của những người này lại đột nhiên thay đổi, bắt đầu hâm mộ và bội phục Thẩm Vị Ương.

“Nếu một người phụ nữ không nhận được tình yêu từ khác giới, cô ấy sẽ không nhận được sự tôn trọng của người cùng giới.”

Úc Uyển nhìn đám người ba phải lác đác giải tán, trong đầu chợt vang lên câu nói cô ta đã đọc được từ rất lâu.

Quả thật không sai.

Chờ mọi người tản đi, Biên Mục Dã nhìn Úc Uyển một cái, xấu hổ nói: “Hà cớ gì cô phải như vậy?”

Úc Uyển nắm chặt hai đấm, rưng rưng nước mắt, bướng bỉnh nhìn Biên Mục Dã, nở nụ cười: “A Cẩn có mắt nhìn, chỉ cần tôi không ngừng cố gắng, anh ấy sẽ biết tôi ưu tú hơn Thẩm Vị Ương.”

Biên Mục Dã nhìn bộ dạng chấp mê bất ngộ của cô ta, đột nhiên nhớ tới một khuôn mặt quật cường khác, cho dù là lửa nóng đốt thân cũng không sợ hãi, thở dài nói: “Nhưng vừa rồi cô cũng nhìn thấy đấy, trong mắt anh ta chỉ có tên của một mình Thẩm Vị Ương, cần gì phải chấp nhất hả Úc Uyển.”

“Cô thật sự cảm thấy Lãnh Hoài Cẩn nhìn không ra chuyện tối nay là do cô gây ra sao? Anh ta không thích một người phụ nữ có trái tim thâm trầm.”

Úc Uyển nghe không lọt tai: “Không thể nào, chính anh ấy cũng là người như vậy, chỉ cần tôi ưu tú hơn Thẩm Vị Ương rất nhiều lần, dù thủ đoạn tôi bày ra không vinh quang thì cũng chỉ là khuyết điểm nhỏ không ảnh hưởng gì mấy.”

Biên Mục Dã nhìn bộ dạng chấp mê bất ngộ của cô ta, thở dài một hơi, không nói gì nữa.

Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc có sáng suốt cũng không thể nói rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK