Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vị Ương, hôm nay em rất vui sao?”

Sau một ngày huấn luyện, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Thẩm Vị Ương rất vui vẻ, trạng thái này còn duy trì suốt cả ngày hôm sau, khiến Điền Tiểu Hòa rất tò mò.

Thẩm Vị Ương có chút hơi ngại, nói: “Tại sao cậu lại nói vậy?”

Trực giác của Điền Tiểu Hòa rất nhạy cảm, hôm nay đúng là cô đang rất vui vẻ.

Bởi vì Lãnh Hoài Cẩn sắp về rồi.

Vấn đề bên phía nhà họ Lãnh đã được giải quyết.

Tối qua sau khi Mộ Dung Văn Dư được thông báo anh sẽ trở lại đã báo ngay việc này cho cô, khiến cô vui vẻ rất lâu.

Từ sau khi thổ lộ, chính thức ở bên nhau, ngay sau đó không lâu anh đã phải rời khỏi đây vì chuyện nhà họ Lãnh, khiến cô rất lo lắng, cũng rất sợ sau khi anh quay lại

quan hệ giữa hai người sẽ lại biến thành mối quan hệ giữa hai người xa lạ như trước.

Đây là chuyện anh đã làm rất nhiều lần, cũng đã từng bảo đảm, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.

“Tâm trạng của một người nào đó tốt rất dễ để nhận ra, có điều lâu rồi Tùy Tố không tìm cậu gây phiền phức đúng là chuyện khiến người ta vui nhất.”

Lần trước Thẩm Vị Ương nhốt Triệu Miêu Miêu vào nhà vệ sinh trước mặt bao nhiêu người, hai người Tùy Tố và Triệu Miêu Miêu cũng không còn suốt ngày nhắm vào cô để gây sự nữa, vậy nên mấy ngày nay Thẩm Vị Ương sống rất thoải mái tự tại.

tôi.

Cô cũng cảm thấy rất hài lòng, ngày nào cũng luyện tập mà chẳng có vướng bận gì, thỉnh thoảng lại nhớ Lãnh Hoài Cẩn, những ngày tháng như vậy đúng là không

“Đúng vậy, từ khi Tùy Tố Triệu Miêu Miêu không đến gây sự với tớ, tớ thoải mái hơn nhiều, có thể dốc toàn bộ tâm trí sức lực vào huấn luyện.”

Cô tiếp tục đi về phía cầu thăng bằng, huấn luyện mấy ngày, bây giờ cô chỉ cần mười mấy giây là có thể hoàn thành nhưng có rất nhiều người mười giây là đi xong rồi. Ngày mai phải thi môn này, tính thành tích cuối cùng, vậy nên tối nay cô nhất định phải luyện để đi được trong mười giây.

Sau khi môn này kết thúc, khoảng cách do đến muộn mấy ngày so với mọi người của cô sẽ không còn nữa, những môn còn lại như leo núi bắn cung, cô nhất định phải là người giỏi nhất.

“Không còn sớm nữa, chúng ta mau tập luyện thôi.”

Tối nay cô phải nhanh chóng hoàn thành mục tiêu của mình, sau đó đi gặp Lãnh Hoài Cẩn.

Những chuyện giữa hai người, cô sẽ không nói với bất kì ai, dù là Điền Tiểu Hòa cũng không được.

Trừ lúc ở riêng với nhau, những lúc khác Lãnh Hoài Cẩn chỉ là cấp trên của cô.

Điền Tiểu Hòa suy nghĩ rất đơn giản, cũng không quá để ý đến việc hôm nay cô vui vẻ một cách bất thường, vui vẻ là chuyện tốt, không cần phải lo lắng.

Nhưng một lúc sau, chuyện xấu lại đến rồi.

Cây cầu gỗ thăng bằng để tập luyện đột nhiên lại đổ, lúc Thẩm Vị Ương vừa bước lên…

“Vị Ương!”

Thấy cô ngã từ trên chiếc cầu gỗ hai mét xuống, Điền Tiểu Hòa sợ hãi vô cùng, lập tức hét lên sau đó xông đến.

Thẩm Vị Ương cũng không ngờ cầu gỗ đột nhiên lại nghiêng lệch, đầu cô trống rỗng nhưng cô đã ngay lập tức đưa tay nắm lấy thân cầu gỗ gần nhất, sau đó mượn lực xoay một vòng rồi đáp đất.

Cô phản ứng quá nhanh, động tác rất lưu loát nhanh nhẹn như gió cuốn mây bay.

Nhưng cô không hề biết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Lãnh Hoài Cẩn đã sợ hãi biết bao nhiêu.

“Vị Ương, cậu không sao chứ.”

Điền Tiểu Hòa thấy cô đáp đất an toàn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Vị Ương nhìn cô ấy với ánh mắt trấn an, sau đó lập tức kiểm tra cây cầu gỗ vừa bị đổ.

Thiết bị và dụng cụ ở đây tuần nào cũng sẽ có chuyên viên đến kiểm tra và tu sửa, không thể nào nói đổ là đổ, chỉ có một khả năng là có người muốn hãm hại cô.

Ngày mai phải thi rồi, nếu hôm nay cô ngã, ngày mai cô nhất định sẽ không thi đạt.

Đến lúc đó, người vui chỉ có Tùy Tố.

Vậy nên rõ ràng, chuyện này nhất định là do cô ta làm.

Chỉ là cô không có chứng cứ.

“Cậu, cậu ba, sao sao cậu lại đến đây.”

Lúc Thẩm Vị Ương đang ngồi xổm kiểm tra cây cầu gỗ, nhíu mày trầm tư muốn tìm chứng cứ, giọng nói lắp bắp của Điền Tiểu Hòa lập tức kéo cô khỏi dòng suy

nghĩ.

Vừa quay đầu, cô kinh ngạc nhìn thấy một ánh mắt sâu thẳm lạnh nhạt.

“Lãnh Hoài Cẩn! Anh…”

Cô phấn khích đứng dậy chạy về phía anh, nhưng ánh mắt anh lại vô cùng nghiêm túc lạnh lùng, giữa hai người như thể đang có một đoạn rãnh trời cắt ngang.

Lại, lại làm sao vậy?

Sau khi cho cô hy vọng, lúc gặp lại anh lại dùng ánh mắt lạnh lùng đó nhắc nhở cô, sự gần gũi của lần trước chẳng qua chỉ là một giấc mộng của cô.

Dù Điền Tiểu Hòa có ngây thơ thế nào đi nữa, giờ này cũng cảm thấy bầu không khí giữa hai người không được bình thường.

Chuyện Tùy Tố thích Lãnh Hoài Cẩn chẳng phải bí mật gì, mà cô ta lần nào cũng nhắm vào Vị Ương, điều này khiến Điền Tiểu Hòa nghi ngờ.

Hiện tại Thẩm Vị Ương không phải người giỏi nhất đội, Tùy Tố mới là người ưu tú nhất, Thẩm Vị Ương có chỗ nào để cô ta kiêng kỵ, khiến cô ta hận không thể giết Vị

Ương chứ.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn lại xuất hiện ở đây, còn có cả bầu không khí kì lạ giữa hai người, tất cả mọi chuyện dường như đã có đáp án.

“Vị Ương, tớ về trước đây.”

Điền Tiểu Hòa đã đạt được mục tiêu mười giây, tối nay chỉ là đi cùng với Thẩm Vị Ương mà thôi.

Nếu Lãnh Hoài Cẩn đã đến rồi, hai người lại có chuyện muốn nói, vậy thì Điền Tiểu Hòa cũng nên đi trước.

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Cậu về trước đi, tớ luyện thêm lúc nữa.”

Nói xong, cô quay lại chỗ cầu gỗ, chuẩn bị bắt đầu.

Sau khi Điền Tiểu Hòa đi khỏi, Lãnh Hoài Cẩn cũng rời đi, như thể anh chưa từng xuất hiện.

Một mình cô đứng ở trên cầu gỗ, luyện tập một cách máy móc, Thẩm Vị Ương đột nhiên muốn khóc.

Tại sao cô phải đến đây để tự dày vò bản thân chứ.

Anh lại bắt đầu trở mặt không nhận người nữa rồi.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô không biết mình còn bao nhiêu kiên nhẫn với người đàn ông này.

”Uống chút nước đi.”

Lúc cô tuyệt vọng không muốn tập tiếp nữa, do dự không biết có nên bỏ cuộc rời đi không, một bàn tay thon dài trắng nõn như tác phẩm nghệ thuật gốm sứ đưa ra

trước mặt cô, trên tay cầm một cốc nước.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy đó là Lãnh Hoài Cẩn, không phải là ảo giác, cô lập tức nín khóc mỉm cười, nhào vào ôm chặt lấy anh.

“Anh ba”

“Sao đột nhiên lại khóc, có phải em mệt mỏi, muốn bỏ cuộc không?”

Anh vỗ nhẹ lưng cô, trong tiếng thở dài bất lực còn mang theo chút đau lòng không dễ phát hiện ra.

Thẩm Vị Ương nắm chặt lấy áo anh, sợ nếu mình buông lỏng thì anh sẽ nhìn thấy: “Em cứ nghĩ anh không cần em nữa, em tưởng anh hối hận rồi, anh không biết vừa này thấy anh lạnh lùng như vậy em tuyệt vọng đến mức nào đâu.”

Giọng cô nghẹn ngào, giống như một đứa trẻ phải chịu biết bao những ấm ức.

Lúc thấy cô gặp nguy hiểm, Lãnh Hoài Cẩn thực sự dao động, anh không biết mình quyết định ở bên cô là đúng hay sai.

Nhưng cô lại ấm ức như vậy, sao anh có thể nói ra những lời đó, anh nhẹ nhàng hôn cô, dịu dàng hôn cả những giọt nước mắt của cô.

Nếu gặp cô muộn hơn mấy năm, anh nhất định sẽ đưa cô về nhà, nâng niu như báu vật, nhưng bây giờ, đúng người sai thời điểm, nếu cô không đi, anh không biết sau này anh sẽ còn phải thấy có lỗi với cô gái ngốc này bao nhiêu lần nữa.

Trước giờ chưa có một ai dùng cả trái tim để thích anh một cách cuồng nhiệt như vậy, khiến anh vừa vui vừa lo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK