“Y Y đừng khóc, Y Y đừng khóc, lát nữa mẹ đến thấy sẽ đau lòng lắm.”
ông cụ non Thẩm Quân giơ tay xoa đầu Thẩm Y Y an ủi.
Thẩm Y Y nghe thế lập tức lau sạch nước mắt: “Không khóc, Y Y là chị gái, Y Y không khóc.”
Thẩm Quân lau nước mắt giúp cô bé: “Đúng rồi, chị gái sẽ không khóc đâu, tối nay anh trai về sẽ dạy cho ông ta một trận giúp em.”
“Y Y.”
Thẩm Vị Ương thấy Lãnh Hoài Cẩn đi rồi thì lập tức chạy đến ôm Y Y vào lòng.
Cô đau lòng hôn lên tóc Y Y. “Có phải cục cưng đau lắm không, do lỗi của mẹ, mẹ không bảo vệ được con.”
Nhóc Y Y dùng bàn tay không bị chích xoa mặt Thẩm Vị Ương: “Không phải lỗi của mẹ, là lỗi của cô xấu xa, lỗi của bánh ngọt xấu.”
“Mẹ đừng buồn, Y Y đau lòng lắm.”
Thẩm Quân cũng giơ tay ôm chân Thẩm Vị Ương, tựa vào người cô để an ủi: “Không phải lỗi của mẹ, là lỗi của A Quân, A Quân không bảo vệ được em gái.”
“Được rồi.” Mộ Thanh Hoan cầm thuốc bác sĩ kê bước vào: “Để dì đến phân xử, là lỗi của cô xấu xa kia, mọi người không có lỗi gì cả.”
Cô ấy khom người xoa đầu Thẩm Y Y, dịu dàng an ủi.
“Có điều công chúa nhỏ Y Y yên tâm, mẹ của mấy đứa đã dạy cho cô xấu xa đó một bài học, lần sau cô ta không dám bắt nạt Y Y nữa đâu.”
Y Y ngoan ngoãn gật đầu, dụi đầu vào lòng Thẩm Vị Ương: “Mẹ sẽ luôn bảo vệ Y Y nên Y Y không sợ.”
Thẩm Vị Ương thích cụng trán với nhóc Y Y: “Mẹ sẽ không tha cho bất kỳ ai bắt nạt Y Y, Y Y của mẹ sẽ là công chúa nhỏ hạnh phúc nhất thế giới này.”
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Mộ Thanh Hoan hơi ê răng.
Cô ấy cố gắng làm giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường: “Ương Ương, bây giờ Y Y không ăn được gì cả, nhưng A Quân còn chưa ăn cơm, tớ dẫn A Quân đi ăn
trước.”
Thẩm Vị Ương gật đầu: “Làm phiền cậu rồi.”
Mộ Thanh Hoan giơ tay vỗ vai cô: “Giữa hai chúng ta có gì mà phiền với không phiền chứ”
“A Quân, ra ngoài ăn cơm với chị nào.”
Mộ Thanh Hoan cười như bà ngoại sói, Thẩm Quân tỏ vẻ kháng cự tránh không cho cô ấy đụng vào tay mình: “Dì không biết xấu hổ.”
Mộ Thanh Hoan cũng không giận, cô ấy thích trêu đứa nhỏ nghiêm túc này.
Sau khi ra ngoài vẫn chọc cậu bé tiếp.
“Sao chị lại là dì được, năm nay tốt xấu gì chị cũng mới mười tám thôi mà?”
“Dì ba mươi tám rồi.”
“Sao bạn nhỏ này nói chuyện chán thế, cháu xem em gái cháu nói chuyện ngọt ngào chưa kia, bảo con bé gọi chị là gọi liền.”
“Em ấy không có nguyên tắc, không tôn trọng sự thật khách quan.”
“Nhóc xấu, cháu nói gì vậy chứ, kệ cháu đấy, tự mình chọn đồ ăn đi, đừng ăn bánh kem có độc của Hà Sở là được.”
“Hà Sở? Dì biết mẹ của Lãnh Diên sao?”
Thẩm Quân nghe cô ấy nói thế thì lập tức hỏi.
Mộ Thanh Hoan nhận ra mới biết mình lõ lời, ngượng ngùng chọn một miếng bánh kem cho cậu bé: “A Quân, ăn cái này trước đã, cháu đói rồi phải không?”
Thẩm Quân nhận bánh cắn một miếng, tự hào nói: “Bánh mẹ cháu làm vẫn là ngon nhất.”
Thấy cậu bé đã tập trung chú ý đến bánh kem, trong lòng Mộ Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, cậu bé lại nói một câu làm Mộ Thanh Hoan cực kỳ căng thẳng.
“Dì Thanh Hoan, bố cháu là ai vậy? Mẹ cháu xuất sắc thế, cháu và em trai, em gái cũng đáng yêu, sao bố cháu lại không cần chúng cháu vậy ạ?”
Sao lại không cần bọn cháu, không phải là vì tên khốn đó ngoại tình sao.
Nhớ tới hôm nay Lãnh Hoài Cẩn đi cùng ả tình nhân đến tham dự hoạt động sinh hoạt lớp của con gái riêng, còn Ương Ương chỉ có thể trốn ở một góc, Mộ Thanh Hoan liền tức không có chỗ xả.
Nhưng cô ấy không thể nói với Thẩm Quân những cái này được.
“Ok, nếu dì không muốn nói thì thôi đừng nói.” Thấy vẻ mặt Mộ Thanh Hoan khó xử, Thẩm Quân ra vẻ ông cụ non nhún vai: “Cháu chỉ lo cho mẹ mà thôi, không phải dì nói mẹ mới dạy cho mẹ Lãnh Diên một bài học sao? Nhưng trông bố Lãnh Diên lợi hại lắm.”
Nói đến đây, vẻ mặt Thẩm Quân hơi buồn: “Nếu cháu cũng có bố thì không cần sợ bố Lãnh Diên bắt nạt mẹ cháu vì mẹ Lãnh Diên nữa rồi.”
Thấy cậu bé buồn bã lo lắng, tim Mộ Thanh Hoan như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau lòng không thôi.
“Thực ra là thế này, bố của A Quân cũng rất lợi hại.”
Cô ấy hít sâu một hơi, quyết định mượn cớ Thẩm Vị Ương đã nói để an ủi cậu bé.
“Bây giờ bố đang đi cứu thế giới, sau khi bố làm xong chuyện sẽ về thăm bọn cháu.”
Thẩm Quân:
”
Đúng là một cái cớ cũ rích còn sứt sẹo.
Mộ Thanh Hoàn thấy dáng vẻ Thẩm Quân thờ ơ thì lập tức đổ mồ hôi lạnh: “Cháu không tin à?”
“Tin chứ.” Thẩm Quân kéo dài âm cuối, nghe có vẻ bất lực: “Cháu chỉ lo mẹ sẽ bị mẹ Lãnh Diên trả thù thôi.”
Thấy cậu bé nghiêm túc thế, Mộ Thanh Hoan không khỏi bật cười: “Nhóc con nghĩ nhiều thật đấy.”
“Có điều cháu yên tâm, ban này dì đã quay video lại, giữ bằng chứng Hà Sở làm chuyện xấu rồi, đến lúc đó cô ta có muốn rêu rao chuyện này cũng không được.”
Thẩm Quân nhìn điện thoại của dì, ánh mắt tối sầm khó mà nhận ra: “Cảm ơn dì Thanh Hoan, dì đừng quên gửi cho mẹ cháu nữa.”
Mộ Thanh Hoan thấy cậu bé nhắc, lập tức rút điện thoại ra gửi video cho Thẩm Vị Ương: “Được rồi, cháu yên tâm chưa, dì cũng sẽ bảo vệ mẹ cháu.” “Mau ăn đi, đợi Y Y truyền nước xong, mẹ cháu còn phải dẫn chúng ta đi thăm em trai A Nặc đó.”
“Dì từng thấy Tử Niệm trên quảng cáo và truyền hình rồi chứ chưa thấy A Nặc bao giờ, đến lúc đó nhất định dì phải ôm hôn cậu bé mới được.”
này.
Mộ Thanh Hoan nói thế.
Nhưng lúc cô ấy đến bệnh viện, nhìn thấy sắc mặt cậu bé tái nhợt nằm trên giường bệnh, cô ấy còn chẳng dám thở mạnh, sợ là thổi bay cậu nhóc ốm yếu như tờ giấy
“Ương, Ương Ương, sao A Nặc trông yếu ớt thế.”
Y Y và A Quân đi chơi với A Nặc, Mộ Thanh Hoan theo Thẩm Vị Ương đi tìm bác sĩ điều trị.
Lúc nhắc đến A Nặc, giọng cô ấy nghẹn ngào.
Thằng bé còn nhỏ mà suốt ngày phải điều trị trong bệnh viện, sao lại khổ thế chứ!
Người làm mẹ nhìn thấy đau lòng biết nhường nào.
Cô ấy giơ tay ôm Thẩm Vị Ương, muốn tiếp thêm an ủi và động viên: “Ương Ương, cậu tốt lắm, cậu cực kỳ tốt.”
“A Nặc sẽ không có việc gì đâu, nhất định sẽ khỏe lại.”
Gặp được bạn tốt, được ôm vào lòng an ủi, Thẩm Vị Ương vô cùng tủi thân, nghẹn ngào vỗ sau lưng cô ấy.
“Được rồi, không cần phải thế, hiện giờ tớ rất kiên cường.”