Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trẻ con? Con thấy có đứa trẻ nào lòng dạ hiểm độc, biết dắt mũi người lớn như vậy chưa?”

Toàn bộ giới thương nghiệp Đế Đô bây giờ, coi Úc Thời Phong như đứa trẻ con, sợ rằng chỉ có một mình Y Y.

Có cô con gái ngốc nghếch của anh bảo vệ, ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn nhìn Úc Thời Phong càng thêm ghét bỏ.

“Vị Ương, mang Y Y đi.”

“Mẹ, mẹ bảo bố đừng đánh anh Thời Phong, anh ấy là người tốt, anh ấy rất tốt với Y Y, lúc trước Y Y ở nhà anh ấy, cũng chỉ có anh ấy đứng ra bảo vệ Y Y.”

Cô bé khóc lóc cầu xin Thẩm Vị Ương giúp đỡ.

“Con không bị anh Thời Phong lừa đến đây, là do con tự mình đi tới, vừa nãy chú Diệp kia cứ nhất quyết lôi kéo con đi theo, cũng nhờ có anh Thời Phong giúp con, anh ấy còn ở chỗ này cùng con, chờ bố mẹ qua tìm con.”

“Chú Diệp, chú Diệp nào?” Thẩm Vị Ương sửng sốt, sau đó tiến lên cầm bàn tay Lãnh Hoài Cẩn: “Một người lớn như anh cũng nên bớt trẻ con đi, sao lại so đo với một đứa trẻ cơ chứ? Nếu thật sự muốn đánh nhau, chờ Úc Thời Phong lớn thêm vài năm nữa, cậu bé ở tuổi này đâu phải là đối thủ của anh, anh đừng bắt nạt trẻ nhỏ nữa.”

Dưới cái nhìn của của Lãnh Hoài Cẩn, Úc Thời Phong đúng là tội lỗi chồng chất.

Nhưng suy cho cùng cậu ta vẫn là một đứa trẻ, anh đánh đứa trẻ này thì còn ra thể thống gì nữa!

Lúc này, xương hàm banh chặt của Lãnh Hoài Cẩn mới thả lỏng một chút, sau đó nhìn về phía Y Y, hỏi: “Chú Diệp nào muốn kéo con đi, là Diệp Phù Tô à?”

Ở lễ hội giao lưu văn hóa này, người họ Diệp bọn họ tiếp xúc cũng chỉ có một mình Diệp Phù Tô.

Diệp Phù Tô này muốn làm cái gì.

Nhớ tới bức thư và hộp quà anh anh ta đưa cho Thẩm Vị Ương, trong lòng Lãnh Hoài Cẩn rất khó chịu.

Y Y vẫn tức giận chuyện anh đánh Úc Thời Phong, không thèm để ý tới anh, mà quay đầu đi đò Úc Thời Phong đứng dậy, nịnh nọt phủi bụi trên quần áo của cậu ta.

Con gái của Lãnh Hoài Cẩn anh sao lại cúi mình sửa sang quần áo cho một tên khốn, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy nắm đấm của mình cứng hơn rồi.

Thẩm Vị Ương vô cùng đồng tình nhìn người bố nào đó.

Nếu sau này Y Y muốn gả cho Úc Thời Phong, không biết Lãnh Hoài Cẩn có thể tức đến độ tự sát để uy hiếp con gái hay không?

“Thời Phong, cảm ơn cậu đã giúp Y Y, cậu trở về trước đi, hôm khác tôi sẽ dẫn theo Y Y đến nhà cậu cảm ơn.”

Vì sợ Lãnh Hoài Cẩn và Úc Thời Phong lại nổi lên mâu thuẫn, Thẩm Vị Ương bảo Úc Thời Phong đi trước.

Úc Thời Phong nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Y Y một cái rồi rời đi.

“Con ghét bố nhất!”

Sau khi Úc Thời Phong rời đi, Y Y lườm Lãnh Hoài Cẩn, tủi thân muốn khóc.

Lãnh Hoài Cẩn mím chặt môi mỏng, không nói gì.

Cho dù Y Y buồn lòng, anh cũng sẽ không bỏ qua cho Úc Thời Phong.

Úc Thời Phong bây giờ còn nhỏ tuổi dễ diệt trừ, chờ cậu ta lớn lên chẳng khác nào thả hổ về rừng.

Anh không lo lắng cho nhà họ Lãnh, cũng phải lo lắng cho con trai mình.

Còn Y Y, con bé còn nhỏ tuổi nên không hiểu cái gì, nhà họ Lãnh và nhà họ Úc trải qua chuyện của Úc Nam Đình, sau này sẽ không thể hòa thuận sống chung, anh

không thể vì hứng thú nhất thời của trẻ nhỏ mà chôn vùi toàn bộ gia nghiệp để lại cho đời sau.

Nhưng bây giờ, anh vẫn vì con gái mà mềm lòng, sau này, anh sẽ hận không thể tự tay bóp chết tên khốn kiếp hại con gái anh đau khổ đến mức không muốn sống, hối hận vì sao lúc trước không giết chết con chim chưa đủ lông cánh này, thậm chí đến lúc đó, cô con gái ngốc này của anh vẫn giống như hôm nay, chắn trước mặt tên súc sinh kia, xin anh cho cậu ta một con đường sống.

Bây giờ nói việc tương lại còn quá sớm, việc quan trọng trước mắt là phải biết rốt cuộc là ai muốn bắt Y Y đi.

“Y Y, chú Diệp mà con nói là Diệp Phù Tô hả?”

Thẩm Vị Ương ngồi xổm xuống trước mặt con gái, kiên nhẫn hỏi.

Khi mẹ hỏi, Y Y mới chịu nói: “Đúng vậy, chính là người chú đi theo công chúa kia kìa, là người mặc trường sam màu trắng.”

Diệp Phù Tô muốn làm cái gì?

Thẩm Vị Ương nắm chặt hai tay, tiếp tục hỏi Y Y: “Y Y, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, con nói rõ ràng một chút được không?”

Y Y gật đầu, sau đó nói: “Lúc đó con đi với bố, bố đáng ghét với con đã thống nhất, hai người xếp hàng riêng để mua thức ăn thì nhanh hơn, sau đó con đi xếp hàng mua kem, có một cô bé đến nói với con rằng, bạn ấy là con gái của chủ cửa hàng này.”

“Bạn ấy nói với con rằng nếu như con đưa huy chương tiểu yêu trên quần áo của con cho bạn ấy thì bạn ấy sẽ dẫn con đến bếp sau, bảo mẹ bạn ấy làm cho con một cây kem rất lớn, con không cần phải xếp hàng nữa, nên con đã đi theo bạn ấy.”

à?”

“Sau khi con đi ra sau bếp, có hai người xấu xa kéo con ra từ cửa sau, trên xe có người bảo bọn họ nhanh lên, con nghe ra giọng nói trên xe là giọng của chú Diệp.”

Đến đây, Y Y cố ý ngửa đầu nhìn Lãnh Hoài Cẩn tức giận nói.

“Sau đó anh Thời Phong đến cứu con, nếu không công chúa nhỏ của hai người đã bị người ta bắt cóc lâu rồi!”

Suy nghĩ của Lãnh Hoài Cẩn lại không giống với cô bé: “Vì sao Úc Thời Phong lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Con không cảm thấy bọn họ có thể là cùng một giuộc

Y Y bị anh nói cho tức phát khóc: “Tại sao bố lại nghĩ xấu về anh Thời Phong như vậy, lúc con mua kem, anh ấy đã nhìn thấy con, con đi vào nhưng sau đó không đi ra

nên anh ấy mới phát hiện ra chuyện bất thường, đến cứu con.”

“Mẹ, bố là người xấu, hu hu hu.”

Y Y vừa khóc vừa nhào vào lòng Thẩm Vị Ương, Lãnh Hoài Cẩn đối với Úc Thời Phong có địch ý, cô bé cảm thấy cực kỳ uất ức.

Đối với chuyện của nhà họ Úc, cô bé chỉ biết nửa vời, không biết vì sao Lãnh Hoài Cẩn lại ghét Úc Thời Phong như vậy, cho nên lúc này đã thấy giận Lãnh Hoài Cẩn, nhất

định là bố cố tình làm khó anh Thời Phong.

Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé an ủi, sau đó ngẩng đầu nhìn Lãnh Hoài Cẩn, nói: “Anh tranh cãi với một đứa bé làm cái gì, con bé là con gái anh, anh không thể nhường con bé một chút hay sao?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Chính vì con bé là con gái anh, cho nên anh không thể để cho con bé bị Úc Thời Phong lừa gạt.”

Thẩm Vị Ương: “Anh có thời gian thì đi điều tra lý do Diệp Phù Tô muốn bắt cóc Y Y đi, con bé bên này không cần anh đến gây thêm phiền phức.”

Con gái khóc như vậy rồi cũng không biết nói vài câu hay để dỗ dành, anh là đầu gỗ sao?

Còn không bằng A Nặc và A Diên.

“Chị à, đừng khóc nha, khóc trông xấu lắm.”

“Đúng vậy Y Y, nước mắt tèm nhèm không xinh đâu, chúng ta đến chỗ cầu thả hoa đăng đi, bây giờ ít người, chúng ta không cần phải xếp hàng.”

Lúc A Diên lấy đèn thỏ cô bé và Thẩm Vị Ương mua ra, Tiểu Y Y mới chậm rãi nín khóc, tò mò nhìn cái đèn hình con thỏ này: “Sao nó đẹp vậy, không giống với những cái đèn con thấy lúc trước.”

Y Y từ nhỏ lớn lên ở nước Y, chưa từng thả hoa đăng ở nước A, cho nên không biết chuyện gì đang xảy ra.

Thẩm Vị Ương lập tức giải thích cho cô bé: “Đợi đến bờ sông mở lớp đóng gói ra, có thể biến thành đèn hình con thỏ, Y Y không khóc, đi xem với mẹ có được

không?”

Nói xong, cô trừng mắt nhìn Lãnh Hoài Cẩn.

Lãnh Hoài Cẩn lúc này mới miễn cưỡng ngồi xổm trước mặt đứa bé kia nói: “Y Y, bố xin lỗi con.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK