Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi khát khao có một người có thể yêu tôi dữ dội đến chết, có thể hiểu được tình yêu mãnh liệt như cái chết, đồng thời có thể mãi mãi giúp đỡ tôi. Tôi khát khao có người đến hủy hoại, đồng thời cũng bị tôi hủy hoại.” – Trích từ trên mạng.

Bầu trời dần dần đổ cơn mưa phùn, người phụ nữ mảnh khảnh như cành liễu vẫn ôm chặt đuôi con chuột khổng lồ, bị quăng lên quật xuống như con diều đứt dây.

Dù càng lúc càng khó chịu nhưng cô vẫn cố gắng ôm chặt lấy cái đuôi đang tỏa ra mùi máu tanh dày đặc muốn nôn mửa này, bởi vì nếu cô buông tay sẽ tan xương nát

thịt luôn.

“Vị Ương, đừng buông tay!”

Người đàn ông đứng một mình trên cao, không thèm tính toán khi nào mới là thời cơ ra tay tốt nhất nữa mà lập tức rút dao găm đang cắm chặt trên phế tích ra, chạy lấy

đà rồi nhảy lên người chuột khổng lồ, sau đó cần chặt lông của nó, vững vàng trèo lên vai nó.

Đây không phải nơi lý tưởng nhất mà anh nên nhảy xuống.

Nhưng anh không có lựa chọn.

Nếu anh còn do dự nữa chắc chắn người phụ nữ kia sẽ tan xương nát thịt.

Mặc kệ rốt cục mối quan hệ của bọn họ là gì, lần này cô đã lấy mạng ra để bảo vệ anh, anh cũng không thể làm một người hèn nhát núp dưới váy một người phụ nữ

được.

“Nắm chặt lấy, đừng buông tay!”

Lúc cái đuôi vụt nhanh qua trước mặt anh, trong khoảnh khắc sát lại gần ngắn ngủi trong nháy mắt đó, anh dặn dò người phụ nữ đang tái mét mặt màu bằng ánh mắt đỏ thẫm, sau đó giống như cố gắng nhịn mùi hôi thối trên người chuột khổng lồ để trèo lên.

Là mắt nó.

Anh không còn nhiều thời gian nữa, nhất định phải đâm dao găm và đổ nước thuốc vào mắt nó, như thế mới cứu được Vị Ương, cứu được bọn họ.

“A Cẩn… A Cẩn, anh quay lại đi, đừng đi, đừng đi mà!”

Thẩm Vị Ương choáng váng không còn sức lực, nhìn thấy người đàn ông không muốn sống kia leo về phía miệng con chuột khổng lồ, hai con ngươi của cô lập tức co

lại, khàn giọng gào lên với anh.

Cô không cần đồng sinh cộng tử, cô chỉ cần anh có thể sống khỏe mạnh.

Anh quên cô rồi cũng không sao, cô chỉ cần anh còn sống sót.

“A Cẩn, A Cẩn, anh quay lại đi, quay lại đi mà!”

Mặt của chuột khổng lồ rất nhạy cảm, lúc Lãnh Hoài Cẩn dẫm lên mặt là nó đã nhanh chóng nhận ra, bắt đầu quờ móng chân lên để bắt anh lại.

Lãnh Hoài Cẩn vừa tránh móng của nó vừa cẩn thận để không bị rơi vào cái mồm hôi thối của nó.

Thẩm Vị Ương lo lắng quan sát nhưng Lãnh Hoài Cẩn không hề có ý định muốn quay lại.

“Tìm cơ hội nhảy xuống đi!”

Lãnh Hoài Cẩn đã tạm thời an toàn sau khi tránh được móng vuốt của chuột khổng lồ, anh lập tức quay đầu nói với Thẩm Vị Ương.

Tình huống bây giờ đã khó có thể quay đầu lại, Thẩm Vị Ương nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Lúc này chuột khổng lồ dồn hết chú ý vào mặt nên lúc

nó dừng lắc đuôi, nặng nề hạ xuống đất, cô lập tức nhảy xuống, lăn sang một bên.

Mà lúc này Lãnh Hoài Cẩn đã bò lên mũi chuột khổng lồ.

Không thể lùi bước được nữa.

“A Can, A Cẩn!”

“Chị, chị không thể đến đó được, chị chạy ngay đi, chạy ngay đi!”

Người đàn ông đang đứng trên bộ phận hô hấp nhảy cảm nhất của chuột khổng lồ, nó dùng móng vuốt cào thế nào cũng không chạm đến được nên bắt đầu mất kiểm

soát, đuôi và phần dưới của nó lại điên cuồng vung loạn lên.

Tiểu Ngô chờ Thẩm Vị Ương tụt xuống lập tức kéo cô đi, nếu tiếp tục đứng ở đây chắc chắn sẽ bị chuột khổng lồ đập bẹp thành bánh thịt mất.

Trải qua cảm giác ở trên đuôi chuột khổng lồ, cả người Thẩm Vị Ương mất sức trầm trọng, chỉ có thể để bọn họ lôi kéo chạy về phía trước. Nhưng đôi mắt ngập tràn nước mắt của cô vẫn luôn dõi theo người đàn ông giờ chỉ còn một điểm nhỏ ở tuốt đằng xa kia.

Cho dù có giết được chuột khổng lồ thì phần trăm anh có thể sống sót được là bao nhiêu chứ?

Bọn họ vốn định sau khi anh chọc vào mắt chuột khổng lồ sẽ dùng dây thừng kéo anh lên. Nhưng bây giờ ở vị trí cao như thế, cho dù chuột khổng lồ chết rồi, anh té xuống thì có thể yên ổn được ư?

“Gàooo!”

Sau khi bọn họ đã cách xa chỗ đó, một tiếng gào thét xé rách không gian bỗng vang lên. Trong cơn mưa to dày đặc che phủ hết cả khu vực này, chiếc bóng khổng lồ

kia chậm rãi ngã xuống, tiếng gào thét trước khi chết khiến cho người khác không khỏi sợ hãi.

“A Can, A Can!”

Nhìn thấy chuột khổng lồ ngã xuống đất, mấy người Tiểu Ngô không lôi kéo Thẩm Vị Ương nữa, lúc này cô mới vùng ra, hai mắt đỏ au chạy về phía Lãnh Hoài Cẩn.

Nhưng mới chạy được mấy bước thì chân cô mềm nhũn, ngã lăn xuống đất.

“Chị! Chị bị sao vậy!”

Lúc này Lưu Hiểu Vũ mới trèo xuống từ trên phế tích, nhìn thấy Thẩm Vị Ương ngã trên mặt đất nên lập tức chạy đến dìu cô dậy.

“Đi, đi xem anh ấy thế nào đi, đi tìm anh ấy đi, tôi cầu xin anh, tìm anh ấy giúp tôi với!”

Cô nắm chặt cánh tay Lưu Hiểu Vũ, không đứng dậy nổi, chỉ cầu xin anh ta nhanh chóng đi cứu Lãnh Hoài Cẩn: “Đi cứu anh ấy giúp tôi với, đại cư Lưu, tôi cầu xin anh

hãy đi cứu anh ấy, anh ấy cứu tất cả mọi người rồi nên cầu xin mọi người cũng đi cứu anh ấy có được không?”

Người phụ nữ trước khi đến đây còn hăng hái vô cùng, bây giờ lại khóc nức nở vì một người khác. Lưu Hiểu Vũ nhìn mà cảm thấy đau lòng, lập tức an ủi cô: “Chị yên tâm đi, em đi xem anh rể thế nào rồi, nhất định anh ấy không có chuyện gì đâu.”

“Tiểu Ngô, chăm sóc chị Thẩm cẩn thận đấy, mấy người khác đi theo tôi tìm anh rể.”

Thẩm Vị Ương nhìn Lưu Hiểu Vũ dẫn người đi tìm Lãnh Hoài Cẩn rồi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hai mắt tối sầm lại…

“A Can, A Can, A Can…”

Hình ảnh Lãnh Hoài Cẩn gian nan tìm đường sống dưới móng vuốt của chuột khổng lồ cứ phát đi phát lại trong đầu Thẩm Vị Ương khiến cô dù đang ngủ say vẫn bị ác mộng đáng sợ dọa tỉnh giấc.

“Tôi đây.”

Một bàn tay lớn nắm lấy tay của cô, truyền tới một cảm giác khiến người ta an tâm.

Cô chậm rãi nhìn rõ lại, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai quen thuộc của Lãnh Hoài Cẩn.

“A Can.”

Cô nghẹn ngào gọi anh, sau đó ôm chặt lấy anh.

Lãnh Hoài Cẩn muốn đẩy tay cô ra nhưng cảm thấy cô run rẩy vì sợ anh chết nên ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn ôm cô: “Không sao rồi, bây giờ tôi ổn rồi, mõ trên bụng nó rất dày, tôi bám vào đấy nên lúc sau có thể giảm bớt chấn thương, không có chuyện gì đâu.”

Chỉ có vấn đề ở cô.

Cô bị dính trên cái đuôi không ngừng quăng quật trên không trung lâu như thế, nhất định rất khó chịu.

Nhưng mà cô vẫn có thể kiên trì nổi bởi vì sợ con chuột khổng lồ đó sẽ tấn công anh lúc anh đang trèo lên tháp sao?

Lãnh Hoài Cẩn bắt đầu nghi ngờ mức độ đáng tin của những lời nói mà Úc Uyển nói với anh.

Nếu Thẩm Vị Ương thật sự là người thứ ba như Úc Uyển nói thì sao lại liều mạng để cứu anh.

Người thứ ba thường chỉ muốn toan tính mưu đồ có lợi cho bản thân thôi mà, sao lại sẵn sàng chơi trò may rủi như thế chỉ để bảo vệ tính mạng của anh? “Chị, chị tỉnh rồi, để tôi lấy nước ấm để chị uống chút nhé.”

Không đợi Lãnh Hoài Cẩn suy nghĩ xong, Lưu Hiểu Vũ đang cầm một cốc nước bằng sứ sạch sẽ đi vào.

Anh ta sợ bị Thẩm Vị Ương ghé nên còn nói thêm: “Chị yên tâm, cốc này chưa có ai dùng nên rất sạch sẽ.”

Thẩm Vị Ương cầm lấy, uống mấy ngụm, sau khi cảm thấy họng dễ chịu hơn mới nói: “Cảm ơn.”

Lưu Hiểu Vũ lập tức cảm thấy ngại ngùng sau khi nghe câu cảm ơn của cô: “Chị, chị cảm ơn tôi làm gì chứ. Nếu không phải nhờ chị và anh rể thì cả đời này chúng tôi cũng không thể ra ngoài được.”

“Ra ngoài?”

Thẩm Vị Ương nhạy bén bắt lấy từ khóa, kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi Lưu Hiểu Vũ: “Sau đi đánh bại chuột khổng lồ thì chúng ta có thể ra ngoài à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK