Mấy người Tiểu Ngải còn chưa kịp chất vấn cô về chuyện bức tranh quảng cáo có sao chép hay không thì nó đã âm thầm bị tung ra, gây nên cơn bão dư luận dữ dội ở trên mạng.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Vị Ương là Mộ Vân Tưởng có vấn đề.
Nhưng lại tự hỏi liệu mình có nghĩ nhiều quá rồi không?
Nếu đúng như lời Lãnh Hoài Cẩn nói, giữa anh và Mộ Vân Tưởng không phải là quan hệ mập mờ, vậy thì tại sao Mộ Vân Tưởng lại muốn nhắm vào cô giống như Hà
Vì nghĩ không ra điều này nên cô vẫn chưa có kết luận.
Nhưng bây giờ, Mộ Vân Tưởng đột nhiên chủ động nói với cô rằng chuyện này là do cô ấy cố ý.
Vậy chẳng khác nào nói giữa cô ấy và Lãnh Hoài Cẩn thật sự có gì đó.
Thẩm Vị Ương cảm thấy mình sắp bị người đàn ông Lãnh Hoài Cẩn này giày vò đến phát điên.
Lý trí nói với cô rằng, người đàn ông này có tình cảm với ai cũng không liên quan gì đến cô, nhưng cô vẫn không kiềm chế được mà nghĩ nhiều, hoàn toàn không khống
chế được bản thân.
Mộ Vân Tưởng nhìn sắc mặt của Thẩm Vị Ương, dường như nhìn ra sự băn khoăn trong lòng cô nên nói với cô ngay: “Nhưng mà Vị Ương, cô đừng hiểu lầm, không phải
vì Lãnh Hoài Cẩn nên tôi mới nhắm vào cô.”
“Bằng không tại sao lúc này tôi lại nói thẳng với cô chứ?”
Nghe cô ấy nói như vậy, không hiểu sao trong lòng Thẩm Vị Ương lại cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, rồi hơi ngượng ngùng hỏi: “Vậy thì tại sao?”
“Nếu chuyện sao chép biến thành sự thật, Huy Chương Vinh Quang của chúng ta sẽ mất một lượng lớn người dùng, gây ra tổn thất không thể nào cứu vãn. Cô cũng là một thành viên của dự án, chẳng lẽ đây là tình huống mà cô muốn nhìn thấy sao?”
Sắc mặt của Mộ Vân Tưởng ảm đạm, trông có vẻ hơi buồn bã: “Đây là tình huống mà Tiêu Diễn mong muốn, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, buộc phải dùng cách này để rời khỏi TX, phủi sạch quan hệ với tổng giám đốc Lãnh.”
Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Cái gì, ý cô là sao?”
Từ những gì cô nghe được trong vài ba câu nói của Lãnh Hoài Cẩn, dường như quan hệ giữa Mộ Vân Tưởng và Tiêu Diễn rất phức tạp.
Trước đây cô cũng từng thất bại trong tay đàn ông, nên lúc này Thẩm Vị Ương hoàn toàn thấu hiểu tâm trạng của Mộ Vân Tưởng: “Đương nhiên nếu cô không muốn nói thì có thể không nói ra.”
“Chuyện cũng đã qua rồi, tôi không muốn truy cứu nữa, sau này đừng làm thế nữa là được, hoặc có gì cần giúp đỡ thì cô cứ việc nói với tôi.”
Cô đã trải qua cảm giác bất lực khi đối mặt với người đàn ông quyền lực vào bốn năm trước, vì vậy hiện giờ cô muốn giúp đỡ Mộ Vân Tưởng.
Mộ Vân Tưởng không ngờ sau khi cô ấy làm chuyện như vậy, Thẩm Vị Ương vẫn có thể đối xử chân thành với cô ấy, cô ấy nhìn cô bằng đôi mắt ươn ướt, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cô, cảm ơn cô, Vị Ương.”
Thẩm Vị Ương rót một cốc nước cho cô ấy. “Cô uống chút nước cho bình tĩnh lại đi, dù cô có nói hay không, tôi cũng sẽ không làm khó cô.”
“Cảm ơn!” Mộ Vân Tưởng nhận lấy cốc nước dùng một lần, sau khi uống một ngụm đã hít sâu một hơi như cổ vũ bản thân: “Thật ra cũng không phải là chuyện không thể nói ra, mà chỉ là hơi mất mặt.”
Nhưng cô ấy đã phạm sai lầm lớn như vậy, mà Thẩm Vị Ương vẫn có thể tha thứ cho cô ấy, cô ấy không thể để Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn xảy ra hiểu lầm vì mình
được.
Cô ấy phải nói rõ rồi hẵng đi.
“Nói về tổng giám đốc Lãnh trước, tôi đã quen tổng giám đốc Lãnh bởi vì trước đây bố của tôi là Cục trưởng cơ quan cảnh sát ở Đế Đô. Bốn năm trước lúc cô bị tai nạn
xe rơi xuống biển, người nhà họ Lãnh đi tìm kiếm ở một số nơi cần có quyền hạn, nên để tìm thi thể của cô, tổng giám đốc Lãnh đã khá thân thiết với bố của tôi, sau đó quen
biết hai chị em tôi.”
Thẩm Vị Ương: “Hai chị em ư?”
Thẩm Vị Ương có nghe nói nhà họ Mộ có hai cô con gái, nhưng cô không biết Mộ Vân Tưởng là chị hay em, rốt cuộc có quan hệ gì với Tiêu Diễn.
Nhắc tới chuyện gia đình lúc trước, ánh mắt Mộ Vân Tưởng buồn bã: “Ừm, trước đây tôi có một người chị tên là Mục Vân Thư, Tiêu Diễn là anh rể của tôi.”
Thẩm Vị Ương sửng sốt, nhưng để ý đến tâm trạng của Mộ Vân Tưởng nên cô không nói gì thêm, chỉ sợ mình nói sai.
Nhưng Mộ Vân Tưởng lại nhìn cô mỉm cười: “Anh ta đã đính hôn với chị gái của tôi. Khi đó, hầu như mọi người trong giới đều biết chuyện này, còn nói bọn họ là một cặp trời sinh, đã yêu nhau được hai năm.”
“Tôi vốn về nước để tham dự đám cưới của bọn họ, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi và anh rể tương lai… lại ngủ với nhau.”
“Lúc đó tôi rất sợ, sợ chị gái biết chuyện sẽ không chịu nổi mà xảy ra chuyện, bèn van xin anh ta hãy quên chuyện đó đi, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn gọi anh ta là anh rể, im miệng không nhắc tới.”
“Nhưng tôi đã quên mất rằng anh ta là Tiêu Diễn, người đàn ông như vậy, làm sao tôi có thể kiểm soát được suy nghĩ của anh ta. Cho dù anh ta nổi hứng đồng ý thì cũng có thể nổi hứng nuốt lời.”
“Sau đó, vì nhiều nguyên nhân mà tôi trở thành người tình của anh ta. Chỉ cần anh ta muốn, tôi phải hầu hạ anh ta như gái điểm.”
Nhắc đến những chuyện bẩn thỉu trong quá khứ, Mộ Vân Tưởng hơi suy sụp.
“Điều đáng buồn hơn là tôi đã yêu anh ta, còn yêu trước chị gái của tôi. Năm ấy tôi xuất ngoại là vì anh ta và chị gái tôi hẹn hò, nên tôi mới ra nước ngoài.”
“Nhưng sau khi bị anh ta dùng cách như thế để đe dọa, tôi mới nhận ra anh ta là người đàn ông đáng sợ đến nhường nào. Tôi thường xuyên mất ngủ, mơ thấy chị mình
đau khổ đến cỡ nào sau khi phát hiện chuyện của chúng tôi.”
“Nhưng giấy không gói được lửa, cuối cùng chị tôi cũng biết chuyện giữa tôi và anh ta. Sau đó dưới cơn nóng giận chị tôi đã phóng hỏa tự sát, bố tôi vì cứu chị ấy mà
cũng bỏ mạng trong đám cháy đó, tôi cũng xém chết ở đó, là tổng giám đốc Lãnh đúng lúc đến nhà tìm bố tôi, nên đã cứu sống tôi.”
“Nhưng bố và chị gái tôi đã bị ngọn lửa thiêu sống ngay trước mắt tôi, nên mấy năm qua tôi chưa từng có giây phút nào yên ổn.” Thẩm Vị Ương đau lòng, rút khăn giấy ra giúp cô ấy lau nước mắt: “Vân Tưởng, chuyện này không phải là lỗi của cô.”
Mộ Vân Tưởng nức nở ôm lấy cô, không còn vẻ xinh đẹp kiêu ngạo, ra vẻ trưởng thành như lúc mới gặp: “Chị tôi nói đúng, đáng ra năm đó tôi không nên về nước, nếu
tôi không về nước, chị ấy sẽ thuận lợi kết hôn với Tiêu Diễn, mọi thứ đều sẽ đi đúng hướng.”
Thẩm Vị Ương khế vỗ lưng an ủi cô ấy, đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ: “Nhưng tại sao cô lại là bà Tiêu?”
Mộ Vân Tưởng ôm chặt lấy cô, trái tim đau đớn như bị thiêu đốt: “Bởi vì có một lần tôi không thể nào chịu đựng được mối quan hệ lén lút giữa chúng tôi, mà muốn được
giải thoát. Do đó lúc cãi nhau, tôi đã nói thứ tôi cần là yêu đương bình thường, là một cuộc hôn nhân, nếu anh ta không thể cho được thì đừng hành hạ tôi nữa, bởi vì tôi không chịu đựng nổi.”
“Sau trận cãi vã đó, chúng tôi đã chiến tranh lạnh một thời gian. Lúc xuất hiện trở lại, anh ta đã lấy sổ hộ khẩu của tôi, đưa tôi đến Cục Dân chính, sau đó chúng tôi đã đăng ký kết hôn.”
“Chị tôi suy sụp phần lớn là vì chị ấy đã nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi ở chỗ Tiêu Diễn, chị ấy đã nhận lấy sự phản bội gấp đôi từ em gái và chồng chưa
cưới của mình.”
Lúc nhắc lại mấy chuyện này, Mộ Vân Tưởng vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Chị gái và bố đều vì cô ấy mà chết, đó sẽ là chướng ngại mà cả đời này cô ấy không thể nào vượt qua được.
Có đôi khi cô ấy nghĩ, nếu vào ngày đăng ký kết hôn, cô ấy chủ động bị tông chết trước Cục Dân chính thì liệu có tốt đẹp hơn không.
Dù sao thì cũng chỉ có một mình cô ấy chết, nhưng sau khi đăng ký kết hôn với Tiêu Diễn, thứ cô ấy mất đi lại là chị gái và bố của mình.
Thẩm Vị Ương không ngờ Mộ Vân Tưởng lại có quá khứ như vậy, bởi vì trước đây có thái độ thù địch với cô ấy nên trong lòng cô thấy rất áy náy.
Cô khẽ vỗ lưng an ủi cô ấy: “Vân Tưởng, đây đều là chuyện của quá khứ, cô hãy nhìn về phía trước, sau này còn có chúng tôi ở đây.”