Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nước, nước.”

nh giữ chẳng biết bao lâu, Thời Ngạn tỉnh lại.

Thẩm Vị Ương đặt chiếc tăm bông dùng để thấm ướt đôi môi khô nứt nẻ của anh ấy, lập tức đi rót nước cho anh ấy.

Đợi đến khi cô rót nước xong đưa cho Thời Ngạn thì anh ấy đã tỉn, ánh mắt nhìn cô chứa đầy sự đề phòng: “Cô là ai?”

Thẩm Vị Ương vừa đó anh dậy vừa nói: “Chào anh, tôi tên Una, là người giúp việc quét dọn cậu chủ gọi đến, hôm nay phát hiện anh té xỉu trong phòng tắm.”

“The u.”

Sự đề phòng của Thời Ngạn thoáng ít đi nhưng Thẩm Vị Ương vẫn cảm nhận được thần kinh anh ấy căng thẳng.

Chẳng qua sự căng thẳng ấy không nhằm vào cô mà là nhằm vào hoàn cảnh này, nói thẳng ra là nhằm vào Tô Ngự.

Anh ấy sợ.

Là nỗi sợ đã ăn sâu vào trong xương tủy.

“Cảm ơn.”

Anh ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó cầm lấy cốc nước ấm cô đưa từ từ uống.

Thẩm Vị Ương biết hiện giờ Thời Ngạn đều trở nên đề phòng tất cả sự vật và sự việc trong hoàn cảnh này, đã thế Tô Ngự vẫn còn ở dưới lầu, có thể đi lên bất cứ lúc nào.

Cô không dám nói thêm gì với Thời Ngạn, chỉ cẩn thận làm tròn bổn phận của mình.

“Cô phải đến tìm Tô Ngự à?”

Sau khi sắp xếp ổn thoả cho Thời Ngạn, cô định xuống lầu thông báo cho Tô Ngự nhưng Thời Ngạn ở sau lưng gọi cô lại: “Để cho tôi an tĩnh chút đi, tạm thời đừng đi

tìm cậu ta.”

Thẩm Vị Ương gật đầu, im lặng đứng ở một bên.

Dường như Thời Ngạn đang nhàm chán, anh ấy tìm đại một đề tài nói chuyện với cô: “Cô đến đây từ khi nào vậy?”

Thẩm Vị Ương cúi đầu đáp: “Đến vào ngày hôm qua, chẳng qua là quản gia Tứ dặn dò không nên quấy rầy anh nên có lẽ anh không biết.”

“Là vậy à.” Thời Ngạn cười tự giễu một tiếng: “Tô Ngự trông chừng tôi kỹ thật.”

Dường như anh ấy tự lẩm bẩm một mình, nhưng cũng như thể đang nói chuyện với Thẩm Vị Ương.

“Cũng đã gần ba năm, cô là người còn sống đầu tiên mà tôi được nhìn thấy suốt ba năm qua. Ngược lại cũng khá mới mẻ, khiến cho tôi biết hoá ra tôi không phải một

cô hồn dã quỷ bị nhốt trong nấm mồ.

Lúc anh ấy cúi đầu nói điều này, ánh mắt mê mang khiến Thẩm Vị Ương vô cùng lo lắng.

Cô muốn nói gì đó để an ủi anh ấy, nhưng với tình huống hiện giờ cô không biết nên nói sao cho phải.

“Tôi đưa cho anh một lá bùa hộ mệnh này, mặc dù không thể xua tan bực bội nhưng nói không chừng khi anh nhìn vào có thể vui vẻ được đôi phần.”

Cô cầm một lá bùa hộ mệnh đã chuẩn bị từ trước đưa cho anh ấy.

Đây là một lá bùa hộ mệnh tinh xảo được thêu hình một nhân vật phản diện phiên bản tí hon, nền sau là một chiếc đồng hồ màu đỏ. Sau khi Thời Ngạn cầm lấy thì con

ngươi chấn động một cái, khó tin ngẩng đầu nhìn Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương cười nói: “Đây là một vật phẩm của người nổi tiếng mà hồi đó tôi rất thích, tôi cảm thấy lá bùa hộ mệnh này cũng rất hiệu nghiệm nên đưa cho anh, mong sau này mọi điều tốt đẹp sẽ đến với anh.

Hốc mắt Thời Ngạn ươn ướt, nắm thật chặt lá bùa hộ mệnh từ từ đặt vào vị trí ngực mình, nước mắt dần nhỏ giọt trên giường.

“Đây là phương pháp tra tấn mới mà Tô Ngự nghĩ ra ư?”

Quả nhiên Thời Ngạn không dễ dàng tin tưởng cô.

Đến lúc cảm xúc bình phục lại, ánh mắt anh ấy nhìn cô vẫn chứa sự đề phòng như cũ, thậm chí còn nhiều hơn trước đó.

Xem ra trong ba năm này Tô Ngự đã không ít lần hành hạ kích thích anh ấy dẫn đến chuyện bây giờ anh ấy chẳng có chút tin tưởng nào với hoàn cảnh bên ngoài. Thẩm Vị Ương vẫn cúi đầu: “Tôi không hiểu anh đang nói gì, đây là vật phẩm tôi lấy được khi tôi tham gia nhạc hội. Nếu anh không thích thì có thể trả lại cho tôi.”

Thời Ngạn nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, không nói gì.

Thẩm Vị Ương định đi gọi Tô Ngự.

Coi như lúc này Thời Ngạn không muốn gặp lại Tô Ngự, Thẩm Vị Ương cũng không thể thật sự nghe theo anh ấy được.

Với tình hình trước mắt, phục tùng tất cả mệnh lệnh của Tô Ngự mới khiến cô giữ được mình, chỉ có giữ được chính cô, cô mới có thể nghĩ cách cứu Thời Ngạn.

Lúc đi xuống dưới lầu, nghe được bên phía phòng bếp có tiếng động, Thẩm Vị Ương đi đến bên đó.

Thời điểm thấy Tô Ngự đang múc cháo, cô có hơi bất ngờ.

Đây là anh ta tự nấu cho Thời Ngạn ư?

Nếu như anh ta quan tâm đến Thời Ngạn thật thì cũng không nên nhốt anh ấy ở một nơi thế này.

“Cậu chủ, vị kia đã tỉnh rồi.”

Trước khi Tô Ngự nhìn về phía cô, cô cúi đầu nói.

Tô Ngự không nói gì, bưng cháo lên lầu ngay.

Đợi sau khi anh ta rời đi, sau lưng Thẩm Vị Ương mới toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Trước khi cô tới anh ta đã bắt đầu múc cháo, rõ ràng đã canh sẵn Thời Ngạn sẽ tỉnh lại vào lúc này.

Nếu vừa rồi cô không kịp thời xuống thông báo cho anh ta mà nói những chuyện không nên nói với Thời Ngạn rên đó, khả năng cao sẽ bị Tô Ngự bắt gặp.

“Đi lên cùng tôi.”

Tô Ngự đi được vài bước, lúc phát hiện người giúp việc không đi theo thì bất mãn ngoái đầu lại nói với cô.

Thẩm Vị Ương tỉnh hồn, lập tức cúi đầu đi theo sau.

“Cô là người giúp việc hôm qua mới đến?”

Tô Ngự vừa bước lên lầu vừa hỏi.

Thẩm Vị Ương nơm nớp lo sợ đi theo sau anh ta, đáp: “Vâng.”

Tô Ngự. “Theo lý thuyết, chỉ cần người giúp việc không tránh khỏi tò mò đi xem dáng dấp của Thời Ngạn ra sao, tôi cũng sẽ giải quyết ngay lập tức.”

Bước chân của Thẩm Vị Ương trở nên nặng nề, có chút sợ hãi.

Tô Ngự cảm nhận được, sau đó tiếp tục lên tiếng: “Nhưng chuyện hôm nay có nguyên nhân nên tôi sẽ không so đo với cô. Sau này cô cứ ở đây phục vụ cho anh ấy trước, nếu cô có thể thuyết phục anh ấy ăn nhiều, béo thêm hai ký rưỡi thì tôi sẽ tha cho cô một mạng, sau này cô sẽ ở lại đây phục vụ cho anh ấy mãi, cô cũng không cần lo lắng bản thân sẽ có kết cục như mấy cô gái từng làm việc trước đó kia.”

Thẩm Vị Ương lập tức đồng ý: “Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ phục vụ ngài ấy thật tốt.”

Đi tới trước cửa phòng Thời Ngạn, Tô Ngự đưa mâm đang bưng trong tay cho cô: “Vào đó đút cho anh ấy, nếu anh ấy không ăn xong, cô sẽ chết.”

Thẩm Vị Ương gật đầu, cúi mặt bưng mâm bước vào.

“Cút, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Cô vừa đẩy cửa còn chưa bước vào thì bên trong đã truyền đến tiếng rống giận của Thời Ngạn.

Khi nhìn thấy người bước vào là Thẩm Vị Ương, Thời Ngạn hơi ngạc nhiên một tí, cảm xúc căng thẳng thoáng buông lỏng: “Là cô à.”

Thẩm Vị Ương bưng mâm đặt cháo trắng xuống chiếc bàn bên mép giường: “Cậu chủ bảo tôi tới phục vụ anh ăn cơm.”

Thời Ngạn nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, thở dài: “Có phải tôi không ăn, cô sẽ gặp xui xẻo đúng chứ?”

Thẩm Vị Ương: “Nếu anh không có hứng ăn thì cũng đừng ăn, anh không cần để ý sống chết của một người giúp việc làm gì.”

Thật ra trước kia cũng từng có tình huống thế này. Anh ấy tuyệt thực rất lâu, Tô Ngự không còn cách nào với anh ấy sẽ lấy tính mạng của người giúp việc ra để đe doạ anh ấy.

Thường thấy những người giúp việc đó đứng ngoài cửa cách một bức tường khóc lóc cầu xin anh ấy, nhưng cô gái hôm nay lại chiều theo cảm xúc của anh ấy khiến

anh ấy đoán không ra.

“Cô có ý gì?”

Thẩm Vị Ương đỏ mắt nhìn anh ấy: “Giờ anh gầy lắm rồi, tôi biết anh không vui, tôi hy vọng anh Thời Ngạn có thể sống tốt hơn một tí.”

Ánh mắt đau lòng ấy của cô, trước kia Thời Ngạn cũng từng gặp.

Anh ấy nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, ánh mắt phức tạp nhìn cô hỏi: “Là Tô Ngự dạy cô nói như thế?”

Thẩm Vị Ương lắc đầu, ánh mắt cũng nhìn vào lá bùa hộ mệnh kia nhưng lại trả lời một câu ba phải thế nào cũng được: “Hiện giờ anh quá gầy, cậu chủ rất lo cho anh, hoa anh đào trong sân nở rất đẹp mắt, mong rằng anh cũng bình an vui vẻ.”

Hoa anh đào, bình an vui vẻ.

Con ngươi của Thời Ngạn ngân ngấn nước mắt, chăm chú nhìn chằm chằm Thẩm Vị Ương. Cuối cùng bại trận trước ánh mắt lo lắng của cô, vùi đầu vào chăn, sống lưng hơi run rẩy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK