Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lãnh Quân, Lãnh Quân anh làm gì vậy, thả

tôi ra!”

Hạng Tri Mộ bị Lãnh Quân kéo cho loạng

choạng suýt ngã xuống, đợi đến lúc Lãnh Quân nhét cô vào trong xe thì cô mới

tạm thời thoát khỏi nỗi sợ bị ngã.

Lãnh Quân mặc kệ cô, sau khi anh thắt dây

an toàn cho cô xong thì lái xe rời khỏi thành phố Đại học.

Hạng Tri Mộ biết là phản kháng cũng không

có tác dụng gì, nên cô trực tiếp gọi điện báo cảnh sát, lúc đang chuyển cuộc

gọi đến điện thoại báo cảnh sát, thì Lãnh Quân mới bắt đầu mở miệng: “Tôi sẽ

không làm gì em, nhưng nếu em báo cảnh sát thì tôi sẽ không đảm bảo là không

làm gì.”

“Hạng Tri Mộ, em nên ngoan ngoãn nghe lời

một chút, tôi không có ác ý gì với em.”

Hạng Tri Mộ thả tay ra không gọi điện nữa,

cô mím môi im lặng nhìn ra cửa sổ, không tiếp tục nói chuyện nữa.

Cuối cùng xe dừng lại ở vịnh Bàng Sơn,

Lãnh Quân đưa cho cô một chiếc chìa khoá: “Hai tuần tới, em ở đây luyện đàn đi,

tôi sẽ không tới đây đâu.”

Là ý gì chứ?

Bảo cô ở lại đây sao?

Hạng Tri Mộ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn

chiếc chìa khoá ở trong tay anh, sau đó cô lạnh lùng đi lướt qua anh và bước ra

khỏi khu biệt thự.

Lãnh Quân cau mày, và giơ tay ra kéo cô

lại: “Bây giờ bên A của em là tôi, thiết kế của bên Sơn Tiệm Thanh, chỉ cần tôi

không hối thúc, không có ai dám nói gì em, em không cần phải lo là việc luyện đàn sẽ làm chậm trễ công việc của em.”

“Tại sao anh lại muốn tôi luyện đàn, tại

sao lại muốn tôi tham gia cuộc thi đấu đó?” Hạng Tri Mộ bị ép phải đứng lại, cô

ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt cố chấp của anh, “Lãnh Quân, anh không có quyền quyết

định tôi phải trở thành người như thế nào.”

Kể từ ngày gặp cho tới giờ, càng ngày cô

càng không hiểu thái độ của anh đối với cô .

Trong khi cô cảm thấy Lãnh Quân có ý đối

với cô, nhưng hình như Lãnh Quân không hề có ý đó.

Chỉ là dừng ở mức mơ hồ mà thôi, nhưng có

lúc cách làm của anh lại không hợp với lẽ thường.

Ai mà để ý đến ước mơ và mong muốn của một

người khác, hơn nữa lại dùng cách kỳ quặc như thế để giúp cô đạt được.

Nhưng bất kể là như thế nào, cô đều không

thích có người ép buộc bản thân thay đổi quỹ đạo sống lúc đầu của cô như thế.

Lãnh Quân nhìn chằm chằm cô mấy giây,

trong mắt anh dần loé lên lửa giận: “Em là người phụ nữ không biết điều nhất mà

tôi từng gặp.”

“Em đã nhìn thấy cây đàn piano ở bên vịnh

Bàng Sơn, lần trước em còn đàn thử, chẳng lẽ nó không tốt bằng cái đàn mà em

mượn ở trường sao? Hạng Tri Mộ, tôi đang làm chuyện tốt cho em đó.”

“Nếu như không phải là anh, tôi cũng không

cần phải luyện đàn” Hạng Tri Mộ nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, trong mắt cô

không hề che giấu sự chán ghét.

Lãnh Quân nạm chặt hai tay, sau khi nhìn

chằm chằm cô vài giây, anh trực tiếp xoay người ôm cô vào trong nhà, bất luận

cô vùng vẫy đều chẳng ăn thua gì.

Sau đó anh nhốt cô ở trong biệt thự.

“Đoạt được quán quân, trở thành học viên

của giáo viên Giản, tôi sẽ thả em ra.”

Cách một cánh cửa, đợi cho đến khi âm

thanh cô đập cửa dừng lại thì anh mới gửi tin nhắn cho cô: “Nếu như mà em thất

bại, Hạng Tri Mộ, em không xứng nói chuyện tự do với tôi.”

Sau đó Hạng Tri Mộ nghe thấy âm thanh

tiếng còi của xe hơi.

Mấy ngày tiếp theo, cứ đúng giờ là sẽ có

người tới để nấu cơm quét dọn làm vệ sinh, nhưng Lãnh Quân thì không xuất hiện

lần nào.

Lúc mới đầu cô có gọi điện cho anh kêu anh

thả cô ra, thậm chí dùng cách ấu trĩ là nhịn đói để kháng nghị, nhưng đều không

có tác dụng, từ đầu cho tới cuối Lãnh Quân không hề đáp lại những hành vi này

của cô.

Cho đến ngày thứ tư, cô đành phải chấp

nhận, cô gọi điện cho Lý Cảnh nói là mấy ngày tới cô đi công tác nên tắt máy,

và cô bắt đầu chăm chỉ luyện đàn ở vịnh Bàng Sơn.

Chắc là Lãnh Quân cũng đã tác động vào Lý

Cảnh rồi, lúc cô gọi điện cho Lý Cảnh, Lý Cảnh không hề nghi ngờ gì cả.

Thật đau lòng.

Cô phải ở lại đây hai tuần không được về

nhà, vậy mà chồng của cô không hề nghi ngờ chút nào, anh ấy cũng không lo lắng

cô cso xảy ra chuyện gì không.

Trong khoảng thời gian này, duy nhất một

chuyện khiến cô có thể cảm thấy vui vẻ, là chỉ lúc cô đánh đàn.

Cho nên dường như cô đánh đàn suốt ngày

suốt đêm, cô quên hết tất cả những chuyện mơ màng và vướng bận trong đầu, cô đã

hoà vào trong thế giới âm nhạc.

Một đêm trước khi thi đấu, Lãnh Quân quay

lại.

Nhưng anh không vào gặp cô.

Ngày mai là thi đấu rồi, anh không muốn

lại gây chuyện với cô, khiến cho cô không vui sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng thi

đấu.

Thật ra rất kỳ lạ.

anh vừa hy vọng ngày mai cô sẽ chiến

thắng, tiền đồ gấm vóc, nhưng anh lại vừa hy vọng cô thất bại, để sau này chỉ

có thể dựa vào anh.

“Anh A Quân, anh ở đâu vậy?”

Lúc anh đang ngồi trên xe ngơ ngẩn nhìn về

phía ánh đèn đang phát sáng ở trong những căn nhà, Tiêu Dĩ Mạt gửi tin nhắn cho

anh.

“Em đang ở nhà anh, dì Vị Ương kêu anh về

nhà ăn cơm nè.”

Lãnh Quân cau mày.

Tiêu Dĩ Mạt trực tiếp gọi điện cho anh.

Anh không hề do dự mà ấn nút từ chối.

Nhưng lúc mẹ ruột của anh là Thẩm Vị Ương

gọi điện đến thì anh không thể không nghe.

“A Quân, con đang ở đâu vậy, mấy ngày nay

sao con không về nhà, công ty bận việc lắm à?”

Lúc này Lãnh Quân mới dần dần xoa dịu: “Con

chuẩn về liền đây.”

Nghe vậy Thẩm Vị Ương mới yên tâm: “Vậy

thì tốt, Mạt Mạt ở nhà đợi con lâu lắm rồi, người ta gọi con một tiếng anh, con

cũng nên quan tâm người ta nhiều hơn phải không nào?”

Lãnh Quân vừa lái xe quay đầu vừa hỏi một

cách bất lực: “Cô ta lại nói gì với mẹ nữa vậy?”

Anh không ghét Tiêu Dĩ Mạt, nhưng anh cũng

không thích Tiêu Dĩ Mạt cứ tác oai tác quái đeo bám anh như thế.

Thẩm Vị Ương không nói gì, mà chuyển chủ

đề qua nói với anh: “Bây giờ tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, Mạt Mạt cũng

là một cô bé ngoan, qua lại nhiều cũng không có gì xấu.”

Lãnh Quân ừ một tiếng, không đồng tình

nhưng cũng không phản đối.

Lúc về thấu nhà, quả nhiên là Tiêu Dĩ Mạt

đang ngồi trên ghế sô pha và nói chuyện với Thẩm Vị Ương, Lãnh Y Y thì ngồi ở

đó tay nắm chặt điện thoại với vẻ mặt bồn chồn không yên.

“Anh A Quân”

Nhìn thấy Lãnh Quân trở về, Tiêu Dĩ Mạt

lập tức chạy tới ôm chầm lấy anh, giống ngư con bạch tuộc dính trên người anh.

Bị Lãnh Quân đẩy ra với vẻ mặt không chút

cảm xúc: “Nam nữ thụ thụ bất tương thân, sau này cô đừng tới gần tôi như thế.”

Tiêu Dĩ Mạt bất cần, cũng không thấy bị

tổn thương, cô ta vẫn cứ cười hi hi rồi dính lấy anh: “Em không chịu, em cứ

muốn tới gần anh đó, anh đừng hòng mặc kệ em.”

“Dì Vị Ương, dì thấy cháu xinh đẹp như

vậy, cháu làm con dâu của dì có phải là rất tốt đúng không? Dì thương cháu như

vậy, đợi cháu gả cho anh A Quân rồi, dì sẽ có thêm một đứa con gái hiếu thảo

với dì.”

Tiêu Dĩ Mạt thường hay nói những lời đùa

giãn như thế này, cho nên Thẩm Vị Ương cũng đã quen rồi, cô ta còn chọc Lãnh Quân: “Anh A Quân của cháu đồng ý là được.”

“Con không đồng ý” Lãnh Quân lạnh lùng

bước đi lên lầu, “Hôm nay Tử Niệm có nhà không, con tìm em ấy có việc.”

Anh không nói thì thôi, hễ nói là Thẩm Vị

Ương lại không vui: “Con sao vậy hả, tại sao con vừa mới về nước là đã bắt nạt

em trai rồi, rút lui tiền đầu tư phim mới của nó?”

Lãnh Quân: “Con không có ý gì cả, chỉ là

muốn em ấy học cách tự lập thôi, em ấy không trải qua nỗi khổ của người đời thì

làm sao làm diễn viên giỏi được.”

Thẩm Vị Ương: “… Bớt đi, con làm vậy là

ức hiếp Tử Niệm, mẹ nói cho con biết, các con là anh em ruột đó, đừng có gây

thù chuốc oán với nhau là được.”

Nghe thấy Thẩm Vị Ương có hơi tức giận,

Lãnh Quân mới quay người lại vịn vào vai của cô vừa đẩy cô tới ghế sô pha vừa

nịnh cô: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con thật sự không ức hiếp em ấy, con chỉ cảm thấy

em ấy cũng không còn nhỏ nữa, không thể cứ dựa vào gia đình, lúc còn nhỏ em ấy

đã nổi tiếng rồi, con đường trở thành ngôi sao của em ấy quá thuận lợi cũng không phải chuyện tốt, con chỉ là muốn em ấy rèn luyện thêm mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK