Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Ngạn nhìn cô dịu dàng trầm tĩnh nói những lời này với anh ấy, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Cảm ơn.”

Có lẽ đây là nụ cười đầu tiên của anh ấy trong ba năm nay. Trông rất đẹp, còn muốn dịu dàng hơn hoa anh đào. Thẩm Vị Ương kịp thời dùng camera điện thoại bắt

được.

Nụ cười của anh ấy thoáng cái cứng đờ, anh ấy lại khôi phục vẻ đề phòng: “Cô làm vậy là sao?”

Thẩm Vị Ương lập tức giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, tôi, tôi là vì giúp anh thôi.”

Thẩm Vị Ương lại gần Thời Ngạn, nhỏ giọng nói: “Tôi tới cứu anh về nhà, anh Thời Ngạn, anh không thể thối nát ở đây cả đời được, tôi hi vọng anh có thể tin tôi.”

Hàng năm Cực Lạc Yến đều được tổ chức vào thời điểm cố định, có quan lớn các nơi tới đây tìm vui, hôm nay Tô Ngự phải đi tiếp đám quan chức cấp cao đó, khoảng thời gian này là thời điểm tốt nhất để bọn họ ra tay. Nhưng cô vội vàng nói những lời này với Tô Ngự như vậy vẫn có chút đột ngột, Thời Ngạn vốn dĩ không tin. Có điều Thẩm Vị Ương có cách khiến anh ấy tiếp nhận trong thời gian ngắn. Cô lấy một tấm huy chương ra đưa cho anh ấy, bên trên có chữ ký của anh ấy.

Thời Ngạn còn chưa kịp mở miệng đã ngây ngẩn cả người: “Đây, đây là huy chương của Yến Hồi.”

Thẩm Vị Ương nói: “Phải, cậu ấy nói đây là tấm huy chương cậu ấy giành được trong cuộc thi đua motor lần đầu tiên tham gia, khi đó anh vẫn chưa nổi tiếng, cậu ấy hẹn anh ký tên, chuyện này chỉ có hai người các anh biết.”

Thời Ngạn phản ứng rất nhanh, sau khi dò xét Thẩm Vị Ương một phen thì hỏi: “Cô là người của Lãnh Hoài Cẩn sao?”

Thẩm Vị Ương hơi nhướng mày.

Thời Ngạn nói: “Tôi biết anh ta là anh họ của Yến Hồi, năm đó tôi từng gặp anh ta một lần, cũng có ý làm quen với anh ta, thế nhưng sau này xảy ra một chút ngoài ý muốn, sau đó chúng tôi không còn gặp nhau nữa.”

Khoảng thời gian đó Tô Ngự đã tỏ ra rất cố chấp, anh ấy sợ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện gì không thể nào văn hồi. Hơn nữa anh ấy phát hiện thân phận của Tô Ngự không bình thường, có thể là một người rất nguy hiểm. Tuy rằng nhà họ Thời tham chính nhưng chuyện bên trên vốn dĩ không quản được. Hôm ở trong bữa tiệc sinh nhật

nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn đến với Yến Hồi, anh ấy cảm thấy đây là một cơ hội tốt, có thể tiết lộ phát hiện của mình với Lãnh Hoài Cẩn.

Cậu ba nhà họ Lãnh này được Lãnh Sùng nuôi lớn, tuy rằng tính tình lạnh lùng nhưng anh sẽ không ngồi yên mặc kệ chuyện liên quan đến quốc kế dân sinh. Nhưng không ngờ rằng lúc anh ấy vừa định đi tới thì Tô Ngự đã đến. Ngay trước mặt Tô Ngự, anh ấy nào dám nói gì với Lãnh Hoài Cẩn nữa, sau đó video bị tung ra, anh ấy chỉ cảm thấy đất trời sụp đổ. Cơ hội duy nhất có thể nói chuyện với Lãnh Hoài Cẩn cứ thế vụt mất, sau đó thứ anh ấy chờ được chính là nhà họ Thời bị tiêu diệt, anh ấy sa vào vạn kiếp bất phục.

“Bây giờ chuyện tới nước này, chỉ có ngài Lãnh Sùng và cậu ba bằng lòng quản.”

Anh ấy cười đau đớn.

Thẩm Vị Ương cất huy chương đi, an ủi: “Chúng tôi sẽ cứu anh ra.”

“Có điều hy vọng anh có thể phối hợp với chúng tôi.”

Thời Ngạn đã đoán được từ trước, bây giờ điều duy nhất anh ấy có thể làm cũng chỉ có chuyện này: “Yên tâm đi, tôi sẽ hàn gắn quan hệ với Tô Ngự, trước khi chính thức rời khỏi, tôi sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”

Anh ấy có thể nghĩ thông nhanh như vậy, trong lòng Thẩm Vị Ương thở phào nhẹ nhõm: “Anh có thể nghĩ vậy thì thật sự tốt quá.”

Thời Ngạn cười khổ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Có thể ra ngoài hay không, kỳ thật anh ấy đã không quan tâm nữa, nếu cô gái này không thì thì hôm qua anh ấy

đã chết trong phòng tắm rồi, chết ở đây đơn giản hơn chạy theo bọn họ nhiều.

Nhưng anh ấy biết bây giờ nhà họ Lãnh cần mình.

Yến Hồi có thể mặc kệ lợi ích mạo hiểm cứu anh ấy, nhưng Lãnh Hoài Cẩn thì không, anh bằng lòng cứu anh ấy tất nhiên là do anh ấy có tác dụng. Anh ấy không quan

tâm chuyện nhàm chán như mình bị lợi dụng, chỉ cảm thấy bây giờ mình vẫn được người khác cần, cảm giác đó rất tốt.

Lúc Tô Ngự trở lại, Thẩm Vị Ương im lặng đưa tấm hình Thời Ngạn ngồi dưới cây hoa anh đào cười trong điện thoại cho anh ta: “Thật xin lỗi, cái này là tôi lén chụp, lúc đó anh ấy nhìn cây hoa anh đào nở nụ cười, tôi cảm thấy đẹp nên chụp lại.”

Trước khi Tô Ngự mở miệng, cô chủ động nhận lỗi. Tô Ngự lại nhìn thấy nụ cười của Tô Ngự, vốn dĩ không để ý loại chuyện nhỏ nhặt như cô thu thập ảnh của Thời

Ngạn. Anh ta đã quên đã bao lâu rồi mình không nhìn thấy Thời Ngạn cười như thế. Nụ cười trên tấm hình này khiến anh ta thoáng cái như trở về cảnh tượng lần đầu tiên

bọn họ gặp gỡ, bàn tay cầm điện thoại của anh ta run rẩy.

Thẩm Vị Ương quan sát cảm xúc của anh ta, vẫn lặng yên không tiếng động đánh đòn phủ đầu như trước, quỳ xuống trước mặt anh ta xin tha: “Thật xin lỗi cậu chủ, tôi có lỗi tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám nữa.”

Lúc này ánh mắt của Tô Ngự mới rơi lên người cô: “Đứng lên đi, việc này tôi không so đo với cô, hiếm khi anh ấy vui như vậy, tôi không muốn làm anh ấy mất hứng.”

Lúc này Thẩm Vị Ương mới khúm núm đứng dậy.

“Cái điện thoại này đưa tôi, cô đi tìm Triệu Tư đòi một cái điện thoại mới đi.” Lấy điện thoại của người ta, Tô Ngự tiện tay đưa một sợi dây chuyền cho cô: “Việc này cô làm không tệ, đây là phần thưởng của cô.”

Thẩm Vị Ương lập tức nhận lấy: “Cảm ơn cậu chủ.”

Tô Ngự gật đầu, sau đó lên lầu tìm Thời Ngạn. Thời Ngạn đang mặc quần áo ở nhà mềm mại nằm trên sofa đọc sách.

“Đời người nếu như lần đầu gặp gõ, sách nước A các anh luôn cực kỳ có ý nghĩa triết học.”

Tô Ngự ghé lại gần lưng anh ấy nhìn thoáng qua nói, nhớ tới tấm ảnh vừa rồi cô nhóc kia chụp. Thời Ngạn không nói gì đóng sách lại, thái độ từ chối trao đổi. Tô Ngự đã

xem đây là chuyện bình thường từ lâu, sau khi ngồi xuống sofa thì thuận tay ôm anh ấy vào lòng, cọ cọ chỗ gáy anh ấy.

“Hôm nay ở trong sân có vui không?”

Thời Ngạn cười khinh: “Trái phải gì cũng chỉ như ếch ngồi đáy giếng, có thể thấy bầu trời cũng nên thỏa mãn rồi.”

Tô Ngự thương tiếc dán vào mặt anh ấy cọ xát: “Anh Ngạn, anh đừng tức giận được không, đợi chuyện lần này xong em sẽ đưa anh ra ngoài đi dạo, chỉ cần anh không

rời khỏi em, sau này anh muốn đi đâu em cũng dẫn anh đi.”

Thời Ngạn không nói gì, chỉ im lặng quay người, dựa đầu vào ngực anh ta, nước mắt làm ướt ngực áo sơ mi của anh ta. Cả người Tô Ngự chấn động, không ngờ rằng Thời Ngạn còn có thể thân mật với anh ta như thế. Niềm vui tới đột ngột khiến anh ta hoang mang lo sợ, tay chân cứng đờ, không biết nên phản ứng thế nào.

Lúc anh ta giống như thằng nhóc chưa lớn không biết làm sao, Thời Ngạn nhẹ giọng mở miệng: “Nếu có thể làm lại từ đầu, tôi hi vọng giữa chúng ta không còn một chút thương tổn, như vậy có lẽ tôi sẽ sống hết đời với cậu.”

Trái tim Tô Ngự bị những lời này của anh ấy chia năm xẻ bảy.

Anh ta ôm chặt Thời Ngạn, giọng nói khàn khàn: “Anh Ngạn, chúng ta có thể làm lại, chỉ cần anh quên đi, chỉ cần anh quyện chuyện trước kia, em sẽ đối xử tốt với

anh.”

“Em biết, em biết anh vẫn thích em đúng không, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chính là khi hoa anh đào nở, bây giờ hoa anh đào lại nở, có phải chúng ta vẫn có thể lặp lại hay không?”

Tô Ngự cẩn thận hôn anh ấy, hôn lên nước mắt chảy xuống của anh ấy, vội vã muốn có được một lời hứa của anh ấy, một lời hứa có thể làm lại từ đầu, mãi mãi ở bên

cạnh anh ta.

Tuy rằng cuối cùng Thời Ngạn không đảm bảo với anh ta nhưng thái độ dịu xuống của anh ấy đã khiến anh ta rất thỏa mãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK