Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ, con muốn quay lại, con muốn trở thành người như bố.”

Ánh mắt A Quân kiên định nhìn Thẩm Vị Ương.

“Cho dù hôm nay bọn họ không tìm con, con cũng sẽ trở về tiếp tục tiếp nhận huấn luyện, bởi vì con muốn trở thành người lợi hại như bố, tương lai có đủ năng lực bảo

vệ mọi người.”

Cô biết điều đó.

Thẩm Vị Ương thở dài, ôm con trai vào lòng hôn nhẹ: “Nghe lời chú Diệp của con, nghỉ phép liền trở về thăm mẹ, cả nhà đều đang chờ con về”

A Quân gật đầu, có điều vẫn rất không yên tâm nhìn cô hỏi: “Mẹ, bố thật sự không sao chứ?”

Thẩm Vị Ương như không có việc gì nhìn cậu cười nói: “Không sao, sao vậy, sao con không yên lòng thế?”

A Quân nhíu mày: “Chính là lần trước gặp mặt, cảm giác như bố hình như rất lạnh lùng, làm cho con cảm thấy rất không thích hợp.”

Cho dù lúc trước Lãnh Hoài Cẩn có hiểu lầm hay mẫu thuẫn với Thẩm Vị Ương bao nhiêu, anh vẫn luôn thật sự yêu thương bọn nhỏ.

Nhưng không biết vì cái gì, lần trước gặp nhau cậu luôn cảm thấy quái dị.

Thẩm Vị Ương gõ lên đầu con trai một cái: “Ông cụ non, nhíu mày suy nghĩ cái gì, không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Bố mất trí nhớ, tạm thời không nhớ ra con nên mới lạnh nhạt vậy.”

Đôi mắt A Quân sáng rực nhìn cô hỏi: “Vậy tại sao bố còn nhớ mẹ?”

Thẩm Vị Ương mặt không đỏ tim không đập nhìn con trai đắc ý nói: “Con cảm thấy trong lòng bố con, hai ta có thể so sánh với nhau sao? Mẹ là vợ bố con, bố con quên

ai thì quên nhưng không thể quên mẹ, đúng không?”

A Quân bĩu môi: “Đúng đúng đúng, biết bố trọng sắc khinh bạn rồi.”

Sau khi bầu không khí hơi thoải mái một chút, Thẩm Vị Ương mới nghiêm túc nói: “Có lẽ là mất trí nhớ chọn lọc, có điều mẹ tin bố sẽ khỏe lại nhanh thôi, con an tâm đi

Η

Ám Dạ huấn luyện đi, chuyện bên này đã có mẹ rồi.”

Con trai đã quyết định đến nơi này rèn luyện, cô không thể để con lo lắng cho mình.

Sáng hôm sau, cô ở văn phòng chờ tin của Lãnh Linh Lung, nhưng không đợi được.

Buổi tối tan tầm cũng không thấy gì, lúc trở về nhà cùng bọn nhỏ ăn cơm tối, A Quân nói đã sắp xếp xong, ngày mai sẽ đến Ám Dạ.

Vậy có lẽ chính là ngày mai rồi.

Thẩm Vị Ương nghĩ.

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, cô vừa đến văn phòng, Phạm Điềm Điềm liền tới nói với cô: “Quản lý Thẩm, phó tổng giám đốc Lãnh bảo cô đến văn phòng một chuyến.

Thẩm Vị Ương gật đầu, sau khi trang điểm nhẹ xong liền đi đến phòng làm việc của Lãnh Linh Lung.

“Thẩm Vị Ương, cô thật có bản lĩnh.”

Vừa vào cửa, Lãnh Linh Lung liền châm chọc khiêu khích cô.

Thẩm Vị Ương tỏ vẻ vô tội nhìn cô ta hỏi: “Cô Lãnh là có ý gì, tôi đã làm gì chọc tới cô sao?”

Lãnh Linh Lung đứng lên đi tới trước mặt cô cười lạnh: “Lúc trước tôi nghe nói, lúc Tiêu Diễn kết hôn, cô đã bắt vợ người ta đi mất, Tiêu Diễn cực kỳ hận cô, cuối cùng là A Cẩn thay cô chịu một phát súng mới tính xong xui.”

Nhớ tới một phát súng trước kia Lãnh Hoài Cẩn đồ cho cô, trong lòng Thẩm Vị Ương bỗng đau đớn.

Hai ngày nay cô không về nhà, không biết bây giờ A Cẩn ở nhà thế nào rồi.

Cho dù cô không biết đối mặt với anh thế nào nhưng cũng không nên lạnh nhạt như vậy, nếu thế anh sẽ càng tổn thương hơn.

“Cho nên, phó tổng giám đốc Lãnh rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Thẩm Vị Ương thu hồi lo lắng cho Lãnh Hoài Cẩn, lạnh lùng nhìn Lãnh Linh Lung hỏi.

Trong mắt Lãnh Linh Lung tràn đầy thăm dò: “Cũng không có gì, tôi chỉ muốn biết, cô Thẩm dùng thủ đoạn gì, cự nhiên khiến Tiêu Diễn buông tha chuyện buộc tội nhà họ Úc.

Tiêu Diễn từ bỏ buộc tội nhà họ Úc?

Vân Tưởng thật sự đã làm được rồi!

Thẩm Vị Ương thầm mừng rõ.

Có lẽ nhà họ Lãnh cũng đã thỏa hiệp, làn sóng phản đối của dư luận với Lãnh Thị thời gian này quá lớn, xem ra bọn họ hiện giờ là nỏ mạnh hết đà.

Quả nhiên, sau khi trào phúng Tiêu Diễn buông bỏ, Lãnh Linh Lung mở miệng nói: “Tối nay có một buổi họp báo, đến lúc đó cô đại biểu Lãnh Thị tham dự, công khai quan hệ giữa cô và A Cẩn, sau đó giải thích thay Lãnh Thị.”

Thẩm Vị Ương có chút sửng sốt: “Công khai quan hệ giữa tôi và A Cẩn sao?”

Lãnh Linh Lung cười lạnh: “Sao vậy, cô Thẩm không muốn à? Cảm thấy nhà họ Lãnh chúng tôi không xứng với cô hả?”

Thẩm Vị Ương: “Đương nhiên là không phải.”

Ý nghĩ ban đầu của cô cũng muốn mượn cơ hội lần này công khai cùng Lãnh Hoài Cẩn.

Nhưng cô không nghĩ tới, bà cụ vẫn luôn chán ghét cô giờ lại chủ động bảo cô công khai với Lãnh Hoài Cẩn.

Có điều cô rất nhanh đã hiểu được.

Bà cụ biết giờ chỉ có dựa vào cô mới có thể vãn hồi thế cục hiện tại của Lãnh Thị, nhưng lại không yên lòng, cho nên dứt khoát nhận cháu dâu như cô, trói chặt cô vào

nhà họ Lãnh, như vậy về sau cô sẽ không làm ra chuyện trái với lợi ích của nhà họ Lãnh.

Lãnh Linh Lung: “Chuyện A Quân sắp bị đưa đi Ám Dạ hẳn là cô cũng biết rồi. Thẩm Vị Ương, mặc kệ giữa cô và Tiêu Diễn hoặc Úc Thời Phong rốt cuộc đã làm giao dịch gì, cho dù cô vì tương lai con trai mình, cũng không thể làm ra chuyện trái với lợi ích của nhà họ Lãnh.”

Thẩm Vị Ương: “Cái này đương nhiên tôi biết, bà cụ bận tâm rồi.”

“Cho nên, các người đồng ý buông tha nhà họ Úc sao?”

Lãnh Linh Lung mặt không đổi sắc nhìn cô: “Trên tòa án quốc tế chúng ta sẽ dừng ở chỗ Úc Nam Đinh, về phần Úc Thời Phong cùng nhà họ Úc đang kéo dài hơi tàn, phải xem bọn họ thôi.”

Đương nhiên, chỉ cần tòa án quốc tế không truy cứu nữa, xem như lời hứa của cô với Úc Thời Phong đã làm được, Y Y cũng có thể về nhà.

Sau khi rời khỏi văn phòng Lãnh Linh Lung, cô liền lái xe đến nhà họ Úc, vội vàng dẫn con gái mình về.

Buổi chiều A Quân sẽ đi Ám Dạ, giờ cô đưa Y Y từ nhà họ Úc về, hai anh em chúng còn có thể gặp nhau một lần.

Y Y ở nhà họ Úc được chăm sóc rất tốt, từ cách ăn mặc cũng biết là không bị bạc đãi.

“Me!”

Công chúa nhỏ nhìn thấy mẹ đã lâu không gặp, lập tức buông cây violin trong tay chạy về phía cô, sau đó ôm chặt lấy cổ Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương nửa ngồi xổm tiếp lấy cô bé, đau lòng vuốt ve mái tóc con gái: “Y Y, thực xin lỗi, mẹ để cho con chịu khổ rồi.”

Y Y lập tức an ủi: “Không có đâu, mẹ, anh Úc đối xử với Y Y rất tốt, Y Y ở đây cũng rất vui.”

Ngược lại nếu hôm nay Y Y rời đi, anh Úc sẽ cô đơn một mình.

Không biết mẹ có thể để Y Y ở đây thêm một thời gian không.

Y Y rối rắm nghĩ.

Thẩm Vị Ương tạm thời không biết tâm tư của con gái, sau khi trấn an con gái xong, cô đi đến ngồi đối diện Úc Thời Phong, hỏi: “Cậu đã nhận được thông báo từ tòa án

quốc tế chưa? Nhà họ Lãnh nhà họ Tiêu đều từ bỏ rồi, những nhà khác chắc là cũng sẽ không bám riết, cậu cùng nhà họ Úc tạm thời an toàn rồi.”

Khí chất của Úc Thời Phong lại có sự khác biệt rất lớn so với những gì Thẩm Vị Ương nhìn thấy lúc trước, giấu tất cả cảm xúc đi, trầm tĩnh không giống một thiếu niên mười hai tuổi, thoạt nhìn khiến người ta rất đau lòng.

“Dì Thẩm, cám ơn dì.”

Cậu nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt nói cảm ơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK