“Anh cảm thấy một người đàn ông đã ngoại tình trong quá khứ không quan trọng, không ảnh hưởng gì đến vợ con anh ta ư?”
Thời điểm Thẩm Vị Ương nghe thấy Bạch Thần nói như vậy thì cảm thấy rất buồn cười.
Bạch Thần cũng sững sờ, không ngờ Lãnh Hoài Cẩn lại ngoại tình.
“Hoan Hoan, tại sao em không nói với anh là anh trai em đã ngoại tình?”
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Thần trầm mặt nhìn người mặc áo ngủ tơ lụa đang ghé vào trên người mình hồ nháo, cả giận nói.
Cô gái có khuôn mặt baby nhìn thấy anh ta lại dám chất vấn mình như thế này liền giận dỗi, đôi mắt to tròn trừng mắt căm tức nhìn anh ta: “Ngoại tình cái gì, Bạch Thần, anh nói chuyện có thể đừng khó nghe như vậy hay không, A Diên cũng không phải con của anh Cẩn.”
Bạch Thần đẩy cô ta từ trên người mình xuống, chuẩn bị rời khỏi khách sạn.
Lãnh Hoan lập tức giữ chặt anh ta: “Anh đi đâu vậy?”
Bạch Thần thờ ơ hất tay cô ta ra: “Quay về văn phòng, điều tra tất cả những gì anh trai em đã làm, giúp Vị Ương ly hôn.”
“Đã ngoại tình còn không buông tha cho người ta, nhà họ Lãnh các người cũng không biết xấu hổ thật đấy!”
“Bạch Thần, anh có ý tứ gì, Bạch Thần! Bạch Thần, anh đứng lại cho em!”
Lúc Lãnh Hoan nghe thấy Bạch Thần nói nhà họ Lãnh không biết xấu hổ thì lập tức bùng nổ, bước nhanh đuổi theo giữ chặt cổ tay của anh ta không cho rời đi: “Dừng
lại, anh nói rõ ràng cho em, ai không biết xấu hổ hả?”
Bạch Thần không còn dung túng cô ta giống như trước kia, trực tiếp vung tay cô ta ra rồi đóng sập cửa rời đi.
“Bạch Thần! Có bản lĩnh thì anh đừng trở về tìm em!”
Lãnh Hoan tức giận đá mạnh vào cánh cửa đang đóng chặt.
Mặc dù sau khi Bạch Thần biết chuyện Lãnh Hoài Cẩn ngoại tình thì nguyện ý giúp mình nhưng Thẩm Vị Ương vẫn có chút lo lắng.
Quá khứ trống rỗng khiến mọi quyết định của cô đều cảm thấy khó chịu.
Có lẽ cô nên chủ động lấy lại trí nhớ của mình?
Quá khứ dù có đau đớn đến đâu thì cũng nên tìm trở về, khi đó cô mới là một Thẩm Vị Ương hoàn hoàn chỉnh chỉnh, không phải sao ?
Cô vừa nghĩ vừa đi ra khỏi phòng ngủ, thế nhưng sau khi đi ra ngoài cô lại thấy một người mà cô không muốn nhìn thấy nhất vào lúc này.
Lãnh Hoài Cẩn, thế mà tên này lại đang ngồi ở trong phòng khách nhà cô.
“Lãnh Hoài Cẩn, sao anh lại tới đây?”
Cô nắm chặt tay, phẫn nộ nhìn chằm chằm người đàn ông này chất vấn.
Lãnh Hoài Cẩn đang nhàn nhã chơi xếp hình với con trai và con gái, từ từ ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Tôi là người giám hộ của hai đứa bé, bọn nhỏ được giao cho
em, chỉ khi có người giám hộ ở đây mới không bị coi là lừa bán, nếu không tôi nhất định sẽ kiện cô Thẩm tội bắt cóc lừa bán con tôi.”
Cho nên, anh đã chơi trò một mũi tên trúng hai đích, ngay từ đầu đã tính toán cẩn thận muốn theo tới đây, nên mới đồng ý để cô đem hai đứa bé về.
Thẩm Vị Ương giận không thể kiềm chế được: “Anh không cảm thấy mình như thế này rất hèn hạ sao?”
Lãnh Hoài Cẩn khẽ nhướng mày, khó hiểu hỏi: “Tôi chỉ bảo vệ con mình mà thôi, sao tôi lại hèn hạ rồi?”
Thẩm Vị Ương: “Anh…”
“Mommy, lúc nào có thể ăn cơm vịt, mẹ có cần chúng con giúp không?”
Trong khi bầu không khí đang bế tắc, Tiểu Y Y mới nói.
Lúc này Thẩm Vị Ương mới nhận thấy sự hiện diện của cô nhóc.
Cho dù giữa cô và Lãnh Hoài Cẩn có xảy ra chuyện gì thì cô cũng không muốn ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần của hai đứa trẻ.
Sắc mặt cô dịu đi một chút, nhìn Tiểu Y Y nói: “Mommy cũng mới đến nơi này ở lần đầu tiên, trong nhà không có gì ăn, bây giờ mommy đi cửa hàng tiện lợi 24h mua chút mì trứng gà trở về nấu cho Y Y và Tiểu A Nặc ăn có được hay không? Ngày mai mommy dẫn các con đi siêu thị, sau đó trở về làm một bữa thịnh soạn cho hai con ăn, ngày kia sẽ mang các con đi gặp Tử Niệm được không nào?”
Cô rất nghiêm túc thương lượng kế hoạch của mình với Tiểu Y Y và Tiểu A Nặc, cô tôn trọng nguyện vọng của bọn trẻ.
Nhưng lúc này Lãnh Hoài Cẩn lại lạnh nhạt nói: “Cô Thẩm đúng là rất biết chọn thời gian, ngày mai, ngày kia là thứ ba và thứ tư, hai đứa bé còn phải đi học, cô muốn cho bọn nhỏ trốn học từ khi còn nhỏ sao?”
Thẩm Vị Ương sửng sốt một chút, sau đó có chút áy náy: “Thật xin lỗi, mommy quên mất con phải lên lớp.”
Cô còn chưa nhập vai mẹ, không để ý chuyện quan trọng như bọn nhỏ phải đi đến trường nên có chút tự trách.
Nhưng cô chỉ có thời gian vào ngày mai và ngày kia, thứ sáu cô phải đến trụ sở chính của Alice để báo cáo, thứ bảy và chủ nhật còn phải đi gặp khách hàng đầu tiên
sau khi đến nước A, thảo luận chi tiết về chiếc váy cưới và đến trang viên nhà cô ấy để trao đổi thêm về chồng sắp cưới.
Tiểu Y Y lập tức an ủi: “Không sao đâu mommy, để bố xin phép nghỉ cho chúng con là được ạ, bố, bố có chịu không?”
Hai đứa bé trông mong nhìn Lãnh Hoài Cẩn hỏi.
Từ đầu đến cuối ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn đều rơi trên người Thẩm Vị Ương: “Có được hay không không phải do bố quyết định, mà là do mommy của các con.” Thẩm Vị Ương có một loại dự cảm không tốt: “Anh có ý gì?”
Lãnh Hoài Cẩn mặt không đổi sắc nói: “Tôi muốn tìm giáo viên xin phép nghỉ, cũng cần cho người ta một lời giải thích chứ.”
Huyệt thái dương Thẩm Vị Ương nhảy thình thịch, có cảm giác người đàn ông này lại đang lừa cô.
Quả nhiên, anh nói tiếp: “Tôi muốn lấy lý do dẫn hai đứa nhỏ nghỉ ngơi hai ngày đi thăm người thân, vậy nên hai ngày này tôi đây khẳng định phải ở cùng hai đứa bé, tôi
thì có thời gian, chỉ sợ cô Thẩm không thuận tiện thôi.”
Thẩm Vị Ương:“”
Cho nên anh đã tính như thế ngay từ đầu rồi, con của anh ở đây, nếu anh không có ở đây thì mấy đứa bé cũng phải bị mang đi đúng không.
“Anh Lãnh thật đúng là một người bố tốt.”
Thẩm Vị Ương thấy vậy nghiến răng cười nói, quay người đi ra ngoài, trong lúc đứa nhỏ không nhìn thấy, sắc mặt cô liền trầm xuống.
“Bố, mommy sẽ thu lưu chúng ta ạ?”
Thẩm Vị Ương không nói lời nào rời đi, Tiểu A Nặc có chút lo lắng mommy không cần bọn họ nữa.
Tiểu Y Y cũng có chút tức giận, bất mãn phồng má nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “Bố, đều tại bố, ngay cả chúng con mà mommy cũng không cần rồi!”
Lãnh Hoài Cẩn dở khóc dở cười nhìn một trai một gái, cuối cùng vuốt tóc cô nhóc cáu kỉnh, nói: “Cô bé ngốc, mommy của con xuống dưới mua mì sợi, là muốn thu lưu chúng ta rồi.”
“Ngoan ngoãn chờ ở đây với em trai, không được mở cửa cho người lạ, để bố đi xem mommy con một chút.”
Nói xong, anh đóng cửa thật kỹ sau đó dặn dò Tiểu Y Y chốt khoá chống trộm rồi mới đuổi theo Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương đang chờ thang máy, lúc vừa bước bào định ấn nút thì Lãnh Hoài Cẩn dùng tay đè chặt cửa thang máy, kịp thời đi vào.
Sắc mặt Thẩm Vị Ương đột nhiên trầm xuống: “Anh lại muốn làm cái gì?”
Người đàn ông cao lớn bước vào, không gian trong thang máy liền chật khó chịu.
Hết lần này tới lần khác, người đàn ông này lại không có chút tự giác cảm thấy mình dư thừa chút nào, mặc dù trên mặt cứng ngắc không có biểu cảm gì nhưng từ
giọng điệu của anh có thể nghe ra được tâm trạng anh đang rất tốt: “Không muốn làm gì cả, chỉ là ra ngoài ban đêm không an toàn, nên muốn đi theo bảo vệ vợ mình mà
thôi.”
Chữ “vợ” càng khiến Thẩm Vị Ương phát điên.
“Ai là vợ của anh, Lãnh Hoài Cẩn, anh bớt mặt dày đi!”
Lãnh Hoài Cẩn không cảm xúc ừ một tiếng: “Ồ, em là mẹ của con tôi, xưng hô thế này em có hài lòng không?”
Thẩm Vị Ương: “Tôi sẽ không hài lòng với bất kỳ xưng hô nào có dính líu tới anh!”
Lúc này cửa thang máy mở ra, Thẩm Vị Ương tức giận không quay đầu bước ra khỏi thang máy.
Khóe môi Lãnh Hoài Cẩn nhếch lên, tiếp tục đi theo cô.