Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có gì giận dỗi đâu.”

Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ vỗ bả vai Lục Vân Sâm, định bước lên xe.

“Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Lục Vân Sâm giữ chặt cô lại, vẫn có chút không tin: “Thật sự không sao?”

“Có sao.” Thẩm Vị Ương nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm chặt tay cô, vẻ mặt vô tội: “Bây giờ cơn ghen tuông của anh ấy rất lớn, cho dù anh là anh trai em kéo em như vậy, anh ấy cũng sẽ tức giận.”

Lục Vân Sâm buông cô ra, cuối cùng từ bỏ: “Quên đi, trong lòng em hiểu là được rồi, anh còn có chuyện muốn nói với em.”

“Em có biết Diệp Phù Tô không?”

“Diệp Phù Tô?”

Thẩm Vị Ương đọc một lần rồi lắc đầu.

“Không biết, đây là ai?”

“Em thật sự không biết à?” Lục Vân Sâm lấy ra một lá thư đưa cho cô: “Anh ta là chủ nhà họ Diệp ở Uyển Thành, có điều nhà họ Diệp năm xưa đã di dân, thế lực hiện tại

chủ yếu ở nước Y, lễ giao lưu văn hóa sắp tới anh ta sẽ theo vương thất nước Y tới đây, anh ta nhờ anh chuyển thứ này cho em lúc gặp anh ở bộ ngoại giao, nói hai người là quen biết cũ.”

“Quen biết cũ?” Thẩm Vị Ương nhận lấy phong thư, đảo mắt nhìn thoáng qua từ trên xuống dưới, chỉ là lá thư giấy kraft rất cổ xưa mà thôi: “Anh ta trông như thế nào?”

Có thể là loại đã gặp nhưng không biết tên chăng?

Trải qua mấy lần mất trí nhớ, bây giờ cô cảm thấy trí nhớ của mình xảy ra vấn đề rất lớn.

Lục Vân Sâm: “Nhìn có vẻ là một người rất dịu dàng, thích mặc đồ thời nhà Đường, rất có phong độ của người tri thức, giống như là thư sinh mặt như ngọc sống ở thời cổ đại vậy.”

Thư sinh mặt như ngọc?

Thẩm Vị Ương lần này khẳng định mình thật sự không biết người này: “Hình như thật sự không biết.”

“Quên đi, sau khi trở về em sẽ đọc lá thư này.”

Lúc trở về nhà để mở lá thư, cô thấy niêm phong lá thư là hình hoa mẫu đơn.

“Lâu ngày không gặp.”

Sau khi mở lá thư ra, trên tờ giấy trắng tinh chỉ có bốn chữ gọn gàng này, làm cho người ta có một loại cảm giác rất nghiêm túc rất trịnh trọng.

“Diệp Phù Tô sao?”

Họ thực sự có quen nhau sao? Tại sao cô không nhớ?

“Em đang nhìn gì vậy?”

Lúc cô ngẩn người nhìn bốn chữ này, giọng bất mãn của Lãnh Hoài Cẩn bỗng vang lên phía sau cô.

“Là thư tình của người đàn ông nào viết cho em à? Nét chữ cũng không tệ.”

Anh không có thành ý khen ngợi một câu.

Thẩm Vị Ương bị anh chọc cười, đưa thư cho anh: “Anh tự xem đi, thật sự không có gì, chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.”

Vì để tránh cho anh suy nghĩ nhiều, cô không nói mình không biết người bạn bình thường này.

Lãnh Hoài Cẩn nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó quả nhiên không có hứng thú buông lá thư xuống.

“Em đã nghĩ kỹ chưa?”

Anh đột nhiên hỏi một câu như vậy, Thẩm Vị Ương không rõ đây là ý gì: “Nghĩ cái gì?”

Lãnh Hoài Cẩn hơi tức giận, không được tự nhiên quay đầu đi: “Chính là em đừng bảo anh đi dung hợp nhân cách, đừng biến anh thành anh ta, anh sẽ phối hợp với em ngụy trang thành dáng vẻ của anh ta lúc ra ngoài, nhưng chỉ có anh mới có thể vĩnh viễn ở bên cạnh em.”

“Vị Ương, cái này cũng không gọi là lừa gạt, chỉ là tạm thời thỏa hiệp, đổi phương thức gọi để anh ấy tiếp nhận mà thôi, chẳng lẽ chị muốn nhìn thấy anh ấy cứ tiếp tục

như vậy, cho đến khi tinh thần suy sụp mới thôi sao? Đến lúc đó chị thật sự không cứu được anh ấy nữa đâu và anh ấy sẽ làm ra chuyện còn đáng sợ hơn chuyện Tưởng Kiện nhảy lầu, đây là kết quả chị muốn nhìn thấy sao?”

Lời của Trác Thính Phong vang lên trong đầu cô, cô do dự, cuối cùng nói ra: “Được.”

“Em chọn anh.”

Cô nhìn người đàn ông lạnh lùng đưa lưng về phía cô, sống lưng khẽ run rẩy, sau đó anh xoay người một cái, cô liền ngã vào trong lồng ngực rộng rãi ấm áp của

anh.

“Vị Ương, cám ơn, cám ơn em.”

Giọng anh run rẩy, ngay cả bàn tay vuốt ve tóc cô cũng khẽ run.

Người anh yêu nhất, cuối cùng đã lựa chọn anh, đây là một loại vui mừng cực lớn chỉ có anh cảm thấy được.

“Ngày mai anh sẽ đến Lãnh Thị làm việc, những thứ không hiểu anh có thể học, em dạy anh có được không, anh sẽ nghiêm túc học tập.”

Sau khi buông cô ra, ánh mắt anh sáng ngời nhìn cô, giống như một cậu bé ngây thơ, mong cô có thể đáp trả tình cảm của anh.

Cô đè nén sự chột dạ và áy náy trong lòng, nhìn anh cười nói: “Được, vậy anh phải học tập chăm chỉ đấy.”

Nói xong, đưa tay sờ tóc anh: “Em sẽ dạy anh.”

Nói xong, cô kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng của anh, anh nắm lấy tay cô, bảo cô giẫm lên mu bàn chân của mình, sau đó cúi đầu hôn cô.

Ngày hôm sau khi Thẩm Vị Ương đến công ty, bầu không khí công ty đã tốt hơn rất nhiều, vừa vào tòa nhà Lãnh Thị đã có rất nhiều người chào hỏi cô, còn có Lãnh Hoài

Cẩn, ánh mắt nhìn bọn họ cũng mang theo một sự tò mò cùng hâm mộ nhỏ.

“Tổng giám đốc Lãnh và quản lý Thẩm thật sự quá xứng đôi, tình yêu và thế lực ngang nhau, điều này càng khiến người ta hâm mộ.”

“Có để ý tới cà vạt của tổng giám đốc Lãnh không, cùng một màu với quản lý Thẩm đấy, cái này cũng quá cơm chó rồi, tảng đá lạnh sau khi hòa tan lại đáng yêu

vậy ư?”

“Phiên bản đời thực tổng tài bá đạo yêu tôi, cô Thẩm đúng là người chiến thắng cuộc đời này rồi. Nghe nói con gái Hà Sở lúc trước cũng không phải con ruột của tổng giám đốc Lãnh, là con của bạn tổng giám đốc Lãnh thôi.”

Một đường đi tới thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, những lời bàn tán thỏ thẻ kia đều rơi vào tai Thẩm Vị Ương, cô nhìn cà vạt của Lãnh Hoài Cẩn, quả nhiên là cùng một màu với quần áo của cô.

“Cà vạt rất đẹp.”

Sau khi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, cô nhìn cà vạt của anh trêu ghẹo.

Trên mặt Lãnh Hoài Cẩn hơi phiếm hồng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nhìn cô nói: “Anh cũng thấy vậy.”

Bộ dạng nghiêm túc này của anh chọc cho Thẩm Vị Ương bật cười: “Chỉ là có chút không hợp với bộ âu phục này của anh, ngày mai em sẽ chọn anh.”

Nói xong, cô khẽ nhón chân, đưa tay cởi cà vạt giúp anh, sau đó tháo dây tóc của mình ra, mái tóc dài mềm mại đen như mực trút xuống, mang theo hương thơm nhàn

nhạt.

Mùi thơm ngát quanh quẩn đầu ngón tay của cô, lượn lờ lướt qua mũi, rơi vào bên cổ anh.

Cô dùng dây cột tóc của mình tạo cho anh một nút thắt rất đẹp trên cổ, thay thế cái cà vạt không hợp vừa rồi.

Sau khi buộc xong, cô lui về phía sau đánh giá một chút, rất hài lòng gật đầu: “Không tệ, lần này thuận mắt hơn nhiều.”

Có một tấm gương trong thang máy, nhưng đôi mắt của anh lại rơi vào đôi mắt cong cong của cô.

Thẩm Vị Ương bị anh nhìn chằm chằm, cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Anh nhìn em làm gì, soi gương thì soi gương, đừng nhìn chằm chằm em.”

Dáng vẻ nhìn chăm chú của anh quá đáng yêu, cô có chút không kiềm lòng được.

Lãnh Hoài Cẩn lại đưa hai tay ôm mặt cô, sau đó nghiêm túc nhìn vào mắt cô: “Mắt em mới là gương anh thích nhất.”

Thẩm Vị Ương: “.

Không nên trêu ghẹo như thế

Thanh máu hết sạch rồi, làm sao bây giờ, gấp, chờ online.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK