Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Làm sao vậy?”

Cảm giác được ánh mắt của cô có gì đó không đúng, Lãnh Hoài Cẩn lập tức hỏi.

Thẩm Vị Ương khẽ lắc đầu: “Không có gì, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong lên boong hóng gió một chút.”

Có lẽ là do cô quá căng thẳng nên xuất hiện ảo giác mà thôi, dựa vào thị lực hiện tại của cô, hoàn toàn không thể nhìn ra ai có gì đó không đúng.

Sau khi ăn được một chút, cô và Lãnh Hoài Cẩn lên boong tàu hóng gió, trong gió biển quả thật có mang theo mùi xác chết, nhưng rất nhạt, người không quen thuộc có

lẽ còn tưởng là mùi cá khô.

Nghĩ đến xác của Triệu Miêu Miêu hiện tại đang chất ở một góc nào đó, bị mổ bụng để giấu thuốc, trong lòng Thẩm Vị Ương có chút không thoải mái.

Người sau khi chết, tại sao lại phải chịu sự sỉ nhục như vậy.

“Chúng ta trở vào đi.” Cô kéo tay Lãnh Hoài Cẩn nói.

Dường như Lãnh Hoài Cẩn đoán được suy nghĩ của cô, vươn tay vỗ vai an ủi cô, sau đó ôm cô vào người đi về phía phòng hai người ở.

“Đợi một chút.”

Vừa xoay người, sau lưng họ vang lên một giọng nói thô lỗ, nghe có vẻ là người không dễ đối phó.

Lãnh Hoài Cẩn vỗ mu bàn tay Thẩm Vị Ương, sau đó quay lại nhìn người đàn ông lực lượng đã gọi bọn họ, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lương Trí Thâm nhìn đánh giá Lãnh Hoài Cẩn từ trên xuống dưới, sau đó lớn tiếng hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Giống anh vậy, đang đi thuyền.”

Lương Trí Thâm tức giận nói: “Đm bớt ở đây nói nhảm đi, ông đây đang hỏi hai người là ai, tại sao lại xuất hiện trên con tàu này.”

“Còn nữa, cô gái sao không quay đầu lại, sợ ông đây ăn thịt cô sao?”

Ánh mắt anh ta rơi trên người Thẩm Vị Ương, giọng điệu vô cùng không thân thiện.

Thẩm Vị Ương nắm lấy tay Lãnh Hoài Cẩn trước khi anh nổi giận, sau đó xoay người nở nụ cười điềm đạm với Lương Trí Thâm: “Anh à, chúng tôi là định đi du lịch, anh

hỏi chúng tôi đang làm gì, anh cũng muốn đi cùng sao?”

vậy.

Vào lúc Thẩm Vị Ương xoay người lại, khi Lương Trí Thâm nhìn rõ gương mặt cô, nhịn không được hít một hơi lạnh, ánh mắt có chút ngây ngốc.

Vừa rồi trong phòng ăn do có một tấm màn che, cô gái này vẫn luôn cúi đầu, anh ta không nhìn rõ dưới tấm màn che đơn giản lại là một khuôn mặt xinh đẹp như

Nhìn ánh mắt anh ta, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy có chút ghê tởm, giống như một chiếc bánh xinh đẹp đang bị một con ruồi nhắm đến vậy.

“Nếu như không có chuyện gì, chúng tôi trở về phòng trước đây.”

Nói xong, anh nắm tay Thẩm Vị Ương định rời đi.

Lại bị Lương Trí Thâm ngăn lại: “Chờ một chút, hai người đưa chứng minh thư ra, tôi đi đăng ký một chút.”

Giọng điệu của Lãnh Hoài Cẩn lạnh lùng: “Chúng tôi không có chứng minh thư.”

Lương Trí Thâm tức giận nói: “Thằng nhóc này thiếu đánh à, không có chứng minh thư làm sao có thể lên thuyền được?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Bởi vì đây là thuyền đen, nếu như có chứng minh thư thì tại sao chúng tôi lại lên đây chứ.”

Lương Trí Thâm nghĩ cũng đúng, lại nhìn đánh giá Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương một lượt: “Hai người dự định đi du lịch ở đâu?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Không thể nói.”

Nói xong, anh bảo vệ Thẩm Vị Ương lập tức rời đi, không cho Lương Trí Thâm cơ hội bắt chuyện nữa.

Lương Trí Thâm nhìn bóng lưng họ rời đi, cảm thấy kỳ lạ sờ cằm, bắt đầu suy đoán danh tính của họ.

“Có bệnh à.”

Ngay lúc này, một cú đấm nặng nề giáng thẳng xuống đầu Lương Trí Thâm.

Lương Trí Thâm định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy người đánh mình là ai, cơn tức giận lại nuốt ngược vào trong bụng.

“Anh, em lại làm sai cái gì sao?” Một người đàn ông cường tráng có cốt khí khi nhìn người đàn ông Mặt Sẹo gầy gò trước mặt, trên mặt vậy mà lại hiện ra một chút đáng yêu giống như cún con.

Mặt Sẹo tức giận nhìn anh ta: “Mày gài họ như vậy, mày cảm thấy bọn họ sẽ nói cho mày nghe sự thật sao?”

“Đồ ngu!”

Nói xong lại đá anh ta một cái, sau đó nghiến răng bỏ đi.

Lương Trí Thâm lập tức đuổi theo, đáng thương nói: “Anh, không phải em cố ý làm hỏng chuyện, đầu óc em ngu đần không phải anh không biết.”

Mặt Sẹo không để ý đến anh ta.

Anh ta vẫn không chịu từ bỏ hỏi: “Anh, có phải cô chủ đã nói gì không, em đi nhận lỗi với cô chủ ngay.”

Lúc này Mặt Sẹo mới quay đầu nhìn anh ta, giận dữ nói: “Mẹ nó mày đừng có tự cho là mình thông minh gây phiền phức cho tạo nữa, cô chủ là người như thế nào, mày

muốn gặp là có thể gặp được sao?”

Lương Trí Thâm cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Anh, vậy lần này cô chủ đến rồi sao? Chúng ta mạo hiểm lớn như vậy để bán mạng cho cô ta, đừng để đến cuối cùng xảy ra chuyện, cô ta chối bỏ trách nhiệm vứt chúng ta sang một bên.”

Mặt Sẹo bực bội đẩy Lương Chí Thâm ra, tức giận nói: “Xảy ra chuyện xảy ra chuyện, có thể xảy ra chuyện gì chứ, trước đây chúng ta làm việc với hai người đó có từng

gặp chuyện chưa? Năm đó đi vào nhiều đồn cảnh sát như vậy, mày nhìn xem chúng ta xảy ra chuyện rồi sao. Lai lịch của hai người họ đều rất sâu, mày xem lần này Vô Nhân Cảnh sụp đổ, mười gia tộc lớn ngoại trừ chia rẽ nhà họ Úc, còn có ai đi điều tra thế lực phía sau Vô Nhân Cảnh chứ?”

Vẻ mặt Lương Trí Thâm hoang mang: “Nhưng hai người của Vô Nhân Cảnh, chẳng phải vẫn rơi vào tay Ám Dạ sao?”

Đột nhiên bị hỏi lại như vậy, Mặt Sẹo thẹn quá hóa giận nói: “Ngu ngốc, đây là vấn đề mà mày nên suy nghĩ sao, mày có thời gian rảnh đi suy nghĩ mấy cái này, không bằng để mắt đến hai người kia đi, tao luôn cảm thấy hai người họ có vấn đề, hình như tao đã gặp người đàn ông đó ở đầu rồi.”

Nói xong, anh ta nổi nóng đẩy Lương Trí Thâm ra sau đó đi vào một căn phòng dành cho khách.

Trong phòng dành cho khách, người phụ nữ đang ngồi trên bàn trang điểm trang điểm, nhìn thấy anh ta đi vào liền cười giễu: “Vào phòng của phụ nữ mà anh không biết gõ cửa sao? Trước kia Tô Ngự không dạy các anh quy tắc sao?”

Mặt Sẹo trở ra ngoài, sau đó gõ cửa: “Cô Canoe, xin hỏi tôi có thể đi vào không?”

Lúc này Canoe mới lên tiếng: “Vào đi.”

“Có chuyện gì sao?” Cô ta nhìn Mặt Sẹo hỏi.

Mặt Sẹo cung kính trả lời: “Chúng tôi phát hiện vài người đáng ngờ trên thuyền, tôi cảm thấy nên nói với cô một tiếng.”

Canoe nhướng mày: “Ồ? Sao lại đáng ngờ?”

Mặt Sẹo: “Chi tiết như thế nào tôi không nói rõ được, chủ yếu là trông hai người đó không giống người bình thường trên con thuyền đen này, tôi luôn cảm giác họ sẽ phá hỏng chuyện của chúng ta.”

Canoe cười giễu, đặt cây son môi trong tay lên bàn: “Nếu nói chuột trong ống cống thì thật sự phải sống cả đời trong ống cống, không đi ra xem thế giới bên ngoài có những nhân vật nổi tiếng nào.”

Bị cô ta chế giễu như vậy, Mặt Sẹo nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng.

Canoe châm chọc nói: “Người đàn ông đó là Lãnh Hoài Cẩn, đã từng là chủ của Ám Dạ và nhà họ Lãnh.”

“Lãnh, Lãnh Hoài Cẩn” Khi Mặt Sẹo nghe đến cái tên này, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Là, là ông chủ nhà họ Lãnh – người đã giết ông chủ Tô và ông chủ Đình, còn có thể đi ra khỏi Vô Nhân Cảnh đó sao?”

“Xem anh không có tiền đồ kìa.” Canoe liếc xéo anh ta cười nhạo: “Đó là chuyện trước kia rồi, hiện tại ông chủ của Ám Dạ là em trai của anh ta Lãnh Diệp, mà chủ của Lãnh Thị là chị gái anh ta Lãnh Linh Lung, bây giờ anh ta chỉ là quang can ti lệnh*, anh không chọc anh ta, anh ta sẽ không lo chuyện bao đồng.”

*Quang can ti lệnh: tướng không binh, cấp quản lý mà không có nhân viên, miêu tả một người cô đơn một mình, không có ai giúp đỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK