Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Thẩm Vị Ương tìm thấy Yến Hồi, Yến Hồi đang say khướt không biết gì nằm ở ghế lô*.

hế lỗ là ghế có thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.

“Cậu ấy đã như thế này bao lâu rồi?”

Ngửi thấy mùi rượu khó ngửi trong ghế lô, Thẩm Vị Ương cau mày hỏi Vệ Trạch ở phía sau.

Vệ Trạch thở dài nói: “Từ lúc từ nhà họ Úc về là luôn uống rượu ở đây, khoảng thời gian này Tứ Gia cũng tới vài lần, nhưng đều vô dụng, sau này Tứ Gia trở về Ám Dạ, chỉ có tổng giám đốc Tuỳ là tới uống cùng anh ta một đêm nhưng hình như cũng chẳng có tác dụng gì, tổng giám đốc Tuỳ đi rồi có vẻ tâm trạng anh ta càng tệ hơn, không cho

ai vào gặp anh ta nữa.”

Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Tùy Giản cũng tới gặp anh ta sao? Anh ta biết chuyện Yến Hồi thích Thời Ngạn chưa?”

Vệ Trạch: “Ngoại trừ người lớn tuổi trong nhà, trong giới của cậu Yến, cũng được xem như là đã thừa nhận giới tính, anh ta thường xuyên đến chơi với Tuỳ Giản, Tuy Giản có biết cũng không có gì là lạ.”

Thẩm Vị Ương có một trực giác không thể nói ra: “Tuỳ Giản năm nay ba mươi tư tuổi rồi, vẫn chưa có đối tượng kết hôn gì sao? Hay là trước đó có nhắc tới quen bạn gái gì không?”

Vệ Trạch nghe cô nói vậy thì bật cười: “Mợ chủ, mợ không hiểu lầm tổng giám đốc Tuỳ với Yến Hồi đấy chứ? Không thể nào, Tuỳ Giản có tiếng là lạnh lùng, anh ta đam mê sự nghiệp không có quan hệ nam nữ lung tung mà thôi, con thỏ không ăn cỏ gần hang đâu.”

Tuỳ Giản lớn hơn Yến Hồi tám tuổi, lúc Yến Hồi mới sinh, anh ta còn ôm cậu ấy, bây giờ Yến Hồi đã hai mươi sáu, hai người quen nhau hai mươi sáu năm, nếu thực sự có

gì thì sao phải chờ đến bây giờ.

“Hơn nữa vài ngày trước tôi còn thấy anh ta xem mắt với cô Lãnh Hoan, nếu anh ta thực sự thích đàn ông, có lẽ anh ta sẽ không dính dáng đến phụ nữ đâu.”

Lúc này Thẩm Vị Ương mới nhớ ra lần trước ở bệnh viện, hình như Lãnh Y Y bảo Lãnh Hoan phải ăn mặc chỉnh tề để đi gặp người nào đó.

“Là tôi nhầm, hình như tôi nghĩ hơi nhiều rồi.”

Cô cười xấu hổ.

“Không sao, nhưng bây giờ cô định làm gì?” Vệ Trạch đau đầu nhìn Yến Hồi say như chết ngã trên sofa: “Mấy ngày nay hình như anh ta không tỉnh táo, tối qua đột nhiên

bị ngất, bartender phát hiện ra trông nom anh ta, bác sĩ Trác tới xem anh ta suốt đêm mới tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh thì lại uống tiếp, bác sĩ Trác nổi giận nên bỏ đi rồi.”

“Anh ta còn ngất bị nữa sao?” Thẩm Vị Ương sửng sốt, mọi chuyện hình như nghiêm trọng hơn cô tưởng.

Không thể trì hoãn nữa.

Bây giờ không phải cô có chuyện muốn nhờ Yến Hồi giúp đỡ, mà là Yến Hồi cứ tiếp tục như vậy sẽ uống đến chết mất.

“Lấy cho tôi một xô nước đá.” Cô lạnh lùng bảo.

Vệ Trạch nghi ngờ, có dự cảm không lành: “Cô, cô muốn lấy nước đá làm gì?”

Thẩm Vị Ương nhìn thoáng qua Yến Hồi say như chết nằm trên sofa, nói: “Đương nhiên là làm cho anh ta tỉnh rồi.”

“Không sao đâu, anh chuẩn bị xong thì đi ra ngoài, tôi sẽ nói chuyện với anh ta.”

Vệ Trạch cũng biết Yến Hồi không thể cứ mãi tiếp tục như vậy, mặc dù phương pháp của Thẩm Vị Ương khá cực đoan, nhưng hiện tại Yến Hồi cần phải dùng phương pháp cực đoan như vậy mới có thể trở về thực tại.

Một lúc sau, anh ta bưng một xô nước đá đến, khoảng 0 độ, không lạnh đến mức có thể đóng băng Yến Hồi.

Thẩm Vị Ương bảo anh ta đặt nó xuống rồi đi ra ngoài, sau đó cô cầm xô nước đá đi về phía Yến Hồi, rào rào đổ hết nước đá xuống người anh ta.

Yến Hồi hét lên một tiếng, lập tức lăn ra khỏi ghế sofa, giận dữ mắng: “Con mẹ nó tên nào dám âm mưu hại ông đây đó?”

Giọt nước lạnh như băng trượt xuống tóc mái, quần áo trên người anh ta đã ướt sũng dính vào nhau, anh ta lạnh run cả người, dụi mắt một hồi tầm mắt mới dần trở nên

rõ ràng.

Đầu tiên là một đôi bốt da cừu tinh xảo, ngẩng đầu lên thấy là gương mặt Thẩm Vị Ương đang nhìn từ trên cao xuống.

Anh ta hận không thể xé nát mặt cô ra.

“Thẩm Vị Ương, con mẹ nó chị còn có mặt mũi đến đây tìm tôi sao?”

Anh ta bất chấp cơ thể đang run rẩy, lập tức lật người đứng dậy đấm về phía cô.

“Con mẹ nó chị muốn làm gì? Chị thật sự cho rằng tôi không dám đánh phụ nữ à?”

“A–!”

Động tác mạnh như hổ, trông bộ dạng anh ta như muốn giết Thẩm Vị Ương, nhưng còn chưa đụng được quần áo của cô đã bị cô đẩy vai một cái ngã trên sofa.

“Anh đánh không lại tôi đâu.” Cô bình tĩnh nhìn anh ta nói.

“Mẹ kiếp! Biết đánh nhau thì ghê gớm lắm chắc? Chị đánh được, sao còn muốn anh Ngạn cứu chị!” Anh ta ngẩng đầu, thống khổ gào lên.

“Thực sự xin lỗi.”

Nhắc đến Thời Ngạn, Thẩm Vị Ương cũng cảm thấy đau lòng.

“Yến Hồi, nếu Thời Ngạn còn ở đây, chắc chắn anh ấy không muốn nhìn thấy anh biến thành bộ dạng như này.”

“Nhưng anh ấy không còn nữa, là vì cứu chị, nếu không phải vì các người sao anh ấy lại hy sinh chứ!”

Đôi mắt của Yến Hồi đỏ hoe, giống như một con thú bị dồn vào đường cùng vậy.

Nhưng sau khi hét lên, như đã phát tiết hết đau đớn lẫn bất bình trong lòng, anh ta ngồi xuống ghế sofa, tuyệt vọng đưa hai tay ôm đầu lại, nước mắt lã chã rơi.

“Đừng nói là anh ấy không còn nữa, cho dù anh ấy còn sống, trong mắt anh ấy cũng không có tôi.”

Hình ảnh anh ấy ôm chặt Úc Nam Đình lúc chết đã đập nát trái tim vốn đã võ vụn của anh ta, vứt bỏ hết mọi cam chịu của anh ta sang một bên.

Không nói đến việc anh ta không có khả năng cứu Thời Ngạn ra khỏi tay Úc Nam Đình, cho dù có, tất cả tình yêu và sự thù hận của Thời Ngạn đều được trao cho một

mình Úc Nam Đình, bất cứ kẻ nào khác trước mặt bọn họ đều là người ngoài không liên quan.

“Chị Vị Ương, thật ra tôi không trách chị, chỉ là Úc Nam Đình chết cùng anh ấy, tôi không biết phải trách ai nữa, tôi uất ức mà không tìm được lối thoát.”

“Thực sự xin lỗi.”

Gáo nước lạnh này khiến anh ta dần dần tỉnh ngộ, dù sao anh ta cũng không phải loại người không biết lý lẽ.

Thẩm Vị Ương cầm lấy chiếc khăn tắm mà Vệ Trạch chuẩn bị sẵn đưa cho anh ta: “Lau trước đi.”

“Cảm ơn.”

Nói xong, anh ta yên lặng cầm lấy khăn tắm, lau sơ nước đá trên người.

Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ chán nản này của ta, ánh mắt hiện lên vẻ không đành lòng: “Có đôi lúc làm bạn sẽ tốt hơn là người yêu mà nhỉ?”

Yến Hồi cười khổ: “Đây là lời tự mình an ủi khi không có được tình yêu.”

Thẩm Vị Ương: “Vậy nếu như đổi thành anh là Úc Nam Đình, mỗi ngày phải đối mặt với sự căm hận của Thời Ngạn, anh có bằng lòng không?”

Yến Hồi sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu.

“Đây là lúc Thời Ngạn cải trang thành nữ để tránh né Úc Nam Đình.”

Thẩm Vị Ương lấy trong túi ra một tấm ảnh, trên đó là Doãn Thiên Mộc đang ngồi trong khán phòng xem cổ vũ mô tô trên đường đua.

“Lúc đó anh ấy đã đến thăm anh, vẫn nhớ rõ một người bạn như anh.”

“Cái, cái gì?”

Yến Hồi run rẩy nhận tấm ảnh từ tay Thẩm Vị Ương, ngơ ngác nhìn người trong ảnh kia.

“Cô ấy chính là anh Ngạn sao? Anh ấy đã đến xem tôi à?”

Thẩm Vị Ương: “Đây là nơi anh thường tới đua xe, hẳn là anh nhận ra khán phòng này.”

“Yến Hồi, trước kia Thời Ngạn đã nói với tôi, trên đời này anh là người bạn duy nhất mà anh ấy nhớ, anh ấy rất quý trọng anh, cũng rất sợ anh vì anh ấy mà chịu tổn thương.”

“Nhưng tôi không sợ, nếu như anh ấy bằng lòng cho tôi một cơ hội bảo vệ anh ấy, tôi nhất định, nhất định sẽ không để anh ấy chịu đau khổ như vậy.”

Yến Hồi cúi xuống ôm bức ảnh của Thời Ngạn vào ngực, khóc không thành tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK