Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không muốn.”

Thẩm Vị Ương từ chối anh ta không chút nghĩ ngợi, thậm chí còn mất kiên nhẫn.

“Anh Diệp, dù anh có hỏi tôi về chuyện này thêm bao nhiêu lần nữa thì câu trả lời của tôi cũng không thay đổi, tôi không có hứng thú gì với cái hộp này, càng không có hứng thú với anh.”

Cô cực kỳ không thích Diệp Phù Tô.

Dù anh ta trông nhã nhặn ôn hòa giống mặt người dạ thú, nhưng cô luôn cảm thấy tính cách của người này không tốt đẹp như những gì anh ta thể hiện, khiến cho cô

có cảm giác không tốt.

“Được rồi, nếu cô Thẩm đã không hứng thú thì tôi không nói nhiều nữa.”

Anh ta nhìn Thẩm Vị Ương một lúc, sau đó lịch sự ra vẻ thức thời đi mất.

“Rốt cuộc tên Diệp Phù Tô này là người thế nào? Sao tôi cứ thấy anh ta kỳ quặc, chị dâu, có phải trước đây chị quen biết anh ta không?”

Diệp Phù Tô đi rồi, Yến Hồi không hiểu gì, nhìn Thẩm Vị Ương hỏi.

Thẩm Vị Ương khẽ lắc đầu: “Tôi thấy trước đây tôi chưa từng gặp anh ta, tôi cũng không biết anh ta là ai.”

Cái tên Diệp Phù Tô cứ nói chuyện cái hộp hết lần này đến lần khác, như thể trước đây bọn họ đã từng gặp nhau.

“Thôi, hôm nay mẹ tôi không đến, tôi đi thăm anh Tùy vậy.”

Yến Hồi không hứng thú với Diệp Phù Tô, trực giác nói cho anh ta con người này không đơn giản, tránh xa nguy hiểm là bản năng của con người.

Sau khi Yến Hồi đi rồi chỉ còn lại Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn đứng tại chỗ, bầu không khí dường như bắt đầu ngượng ngùng.

Thẩm Vị Ương liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thấy anh không định nói chuyện với mình chút nào, cô không khỏi tức sôi máu.

Thế là thế nào, ban này trước mặt Haya đột nhiên xông đến hôn mình, bảo vệ mình, bây giờ không còn chuyện gì nữa lại không nói.

Anh câm phải không?

Không nói thì thôi, cô cũng chẳng muốn nghe.

Khai mạc vũ hội sắp bắt đầu rồi, cô phải xem Y Y và A Diên ở đâu, thế là cô đi mất không thèm nhìn người miệng câm như hến đang đứng bên cạnh.

Sau đó người miệng câm như hến cũng bám theo cô nhưng vẫn không nói gì.

Anh như thế này làm Thẩm Vị Ương cực kỳ khó chịu.

“Anh đi theo em làm gì?”

Cuối cùng cô không nhịn được nữa dừng bước, quay người thấp giọng nạt người đàn ông.

Vẻ mặt Lãnh Hoài Cẩn hơi lúng túng: “Tiện đường.”

Thẩm Vị Ương cạn lời.

Đúng là nếu bây giờ anh đi xem khai mạc vũ hội thì bọn họ cùng đường thật.

Cô nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu bực mình nhìn người đàn ông: “Tiện đường phải không, được, được, có những chuyện nếu hôm nay anh không nói thì cả đời này cũng đừng nói nữa!”

“Vị Ương!”

Cô nhanh chân bước đi một khoảng rồi Lãnh Hoài Cẩn mới sốt sắng hạ quyết tâm gọi cô, vội bước theo ôm cô từ đằng sau.

Cái ôm sau khi đã lâu không gặp, tiếng anh gọi cũng vì cảm động quá mà khẽ run: “Xin lỗi.”

Một câu xin lỗi muộn màng cũng đủ để làm mắt Thẩm Vị Ương ướt lệ.

“Anh sai ở đâu chứ? Không phải anh luôn làm việc chu toàn, cái gì cũng cần nhắc hết sao?”

Cô nghẹn ngào nói.

Lãnh Hoài Cẩn ôm chặt lấy cô, ánh mắt áy náy không thôi: “Nhưng anh không cân nhắc đến em, đây là sai lầm lớn nhất của anh.”

Trước đây vì chăm lo cho cái gọi là đại cuộc mà anh giấu cô rất nhiều chuyện, gián tiếp tổn thương cô, anh không thể tha thứ cho chính mình, càng không dám cầu

mong sự tha thứ của cô.

Thế nên nhân cách phụ với tính cố chấp trốn tránh nhà họ Lãnh mới xuất hiện.

Sao Thẩm Vị Ương lại không hiểu sự giày vò trong lòng anh được, nhưng có những chuyện không thể bỏ qua nhẹ nhàng thế được, nếu không bao nhiêu nỗi tủi hờn cô phải chịu là gì chứ.

Chịu oan ức nhiều thế, bây giờ cô càng muốn làm rõ hơn.

Cô cúi đầu gõ ngón tay anh ra khỏi eo mình, sau đó tránh thoát khỏi vòng tay anh, đi tiếp về phía trước: “Muộn thế mới xin lỗi, không thành khẩn chút nào, em không chấp nhận.”

Anh làm cô lo lắng sợ hãi lâu thế, đừng tưởng cô sẽ dễ dàng tha thứ cho anh.

Lãnh Hoài Cẩn lập tức đi theo vội vàng giải thích: “Lúc ở bệnh viện anh không đi thăm em là sợ lỗ em giận muốn ly hôn với anh, thế nên mới không dám gặp em.”

Bây giờ anh hoàn toàn không dám từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô, bao gồm cả chuyện ly hôn.

Cho nên anh không dám đi gặp cô, muốn kéo dài được chút nào hay chút đó.

Thẩm Vị Ương cũng không ngờ lý do của anh lại là thế.

Hôm đó lúc cô tìm thấy anh và Trác Thính Phong, đúng là trong cơn tức giận đã nói muốn ly hôn.

Thế nên anh nghĩ đó là thật sao?

Cảm giác vừa tê dại và chát chúa tràn ngập trong lòng làm cô buồn bã khó chịu.

Bọn họ đều đang giày vò lẫn nhau.

“Em sẽ không ly hôn với anh.”

Dù đã điều chỉnh tâm trạng nhưng giọng nói vẫn không khỏi run rẩy.

“Trừ khi anh ngoại tình, bằng không em sẽ không ly hôn với anh.”

“Em tha thứ cho anh rồi sao?”

Lãnh Hoài Cẩn vui sướng đuổi theo cô hỏi.

Một người đàn ông luôn lạnh lùng như núi băng, lúc vui mừng ánh mắt lại sáng bừng, trông cực kỳ sung sướng.

Cô có nghi ngờ điều gì cũng không nên nghi ngờ tấm lòng mà anh dành cho cô.

Lúc trước khi anh cho cô lựa chọn, bảo cô trải qua cuộc sống của người bình thường chờ anh đến cưới cô, cuối cùng cô cũng không đồng ý.

Nói cho cùng, tất cả mọi hố lửa đều do cô tự mình nhảy xuống.

“Em chưa nói tha thứ cho anh, chỉ nói không ly hôn mà thôi.”

Cô hiểu đạo lý đó, đừng tưởng cô tha thứ cho anh dễ dàng thế.

Nhưng đối với Lãnh Hoài Cẩn mà nói, chỉ cần không ly hôn, còn cơ hội, anh cũng đã thỏa mãn.

“Vị Ương, em yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với em, để em thấy được thành ý của anh.”

Anh nghiêm túc bảo đảm với cô.

“Sau này anh sẽ chỉ đối xử tốt với một mình em, không giấu em chuyện gì.”

Nhưng ngay sau đó đã có người và mặt anh.

“Anh Lãnh.”

Giọng nói lắp bắp vang lên, Thẩm Vị Ương cuối cùng cũng nhìn thấy Thân Khiết.

Một cô gái rất xinh đẹp, khuôn mặt chan chứa tình cảm, mặc Hán phục như thể người đẹp bước ra từ trong tranh.

Trước đây cô nhìn thấy ảnh trên mạng cũng không cảm nhận được, bây giờ nhìn gần một chút, cô ấy thật sự rất giống mình.

Nhất là lúc cười, đôi mắt cong lên, thậm chí đuôi mắt cong cong cũng giống hệt mình.

Điều này làm cô thực sự không thoải mái.

Nhất là khi có tin đồn quan hệ của Lãnh Hoài Cẩn với cô ấy cũng không tệ.

Thân Khiết lịch sự chào cô: “Chào cô Thẩm, tôi là Thân Khiết.”

Thẩm Vị Ương bỏ qua sự khó chịu trong lòng, lịch sự chào: “Chào cô Thân, lần trước lúc đấu giá, cảm ơn cô đã cho tôi mượn quần áo.”

“Tiện thể mà thôi, cô Thẩm không cần khách sáo.” Dù cô ấy luôn kìm nén nhưng Thẩm Vị Ương vẫn cảm nhận được ánh mắt cô ấy nhìn về phía Lãnh Hoài Cẩn như ẩn

chứa tình cảm: “Hai người định đi xem khai mạc vũ hội sao?”

Cô ấy nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu trông chờ.

Thẩm Vị Ương cảm nhận được cô ấy hỏi hai người, thực ra chỉ mong đợi một mình Lãnh Hoài Cẩn thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK