Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bây giờ nhà họ Úc bên kia sao rồi? Anh có biết gì không?”

Úc Nam Đình là người nắm quyền của nhà họ Úc, nhưng anh ta đã làm quá nhiều chuyện vô lương tâm, nhà họ Lãnh chắc chắn sẽ làm lớn chuyện Vô Nhân Cảnh để lật đổ nhà họ Úc.

Lưu Hiểu Vũ: “Cái này tôi không rõ lắm, mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở bệnh viện chờ chị tỉnh lại, tôi không quen cuộc sống ở đây nên cũng không biết đi đâu.” Nói xong, anh ta nở nụ cười ngây ngô.

Thẩm Vị Ương có thể hiểu được sự bất lực của anh ta.

Trước kia anh ta mất trí nhớ, sau đó sống ở Vô Nhân Cảnh vài năm, bây giờ đột nhiên lại quay về đây, chắc chắn sẽ không biết nên làm gì, không biết trao đổi với người

khác như thế nào.

“Anh Lưu, nếu anh không ghét bỏ, có thể làm vệ sĩ một thời gian được không? Sau khi A Cẩn tỉnh lại, tôi sẽ sắp xếp công việc khác cho anh.” Cô không tin những vệ sĩ

của nhà họ Lãnh.

Nếu Lưu Hiểu Vũ đồng ý, cô muốn khoảng thời gian này anh ta sẽ canh giữ Lãnh Hoài Cẩn, bảo vệ an toàn cho anh.

Sao Lưu Hiểu Vũ có thể không muốn: “Chị, sao tôi có thể ghét bỏ được, tôi đang lo lắng không biết phải đi đâu đây, bây giờ chị lại đồng ý thu nhận tôi, tôi cầu còn không được.”

Thẩm Vị Ương thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, trước khi A Cẩn tỉnh lại, anh giúp đỡ trông chừng anh ấy giúp tôi. Khi không có tôi ở đây, không có sự cho phép của

tôi, đừng để bất cứ người nào gặp anh ấy. Đúng lúc cũng đang ở bệnh viện, tôi sẽ nhờ bác sĩ Trác kiểm tra cho anh, xem có thể giúp anh khôi phục được trí nhớ hay

không.”

Có thể khôi phục trí nhớ hay không?

Lưu Hiểu Vũ nghe xong đỏ hốc mắt, lại muốn quỳ xuống cảm ơn cô, nhưng Thẩm Vị Ương kịp thời giữ lại: “Anh Lưu, anh cứ làm vậy, tôi sẽ tức giận đấy.”

Lúc này Lưu Hiểu Vũ mới không quỳ nữa, cảm kích rơi nước mắt nhìn cô: “Chị, tôi thật sự cảm ơn chị, trước kia tôi cứ nghĩ rằng cả đời này sẽ chết khô ở nơi quỷ quái như Vô Nhân Cảnh, không ngờ cuối cùng vẫn có thể đi ra gặp ánh mặt trời. Bây giờ chị giúp tôi có công việc, còn giúp tôi khôi phục trí nhớ, tôi, tôi thật sự không biết nên cảm ơn chị thế nào.”

Thẩm Vị Ương: “Anh Lưu, chúng ta là bạn bè chia sẻ hoạn nạn, chút chuyện nhỏ này không là gì cả, nếu anh thật sự muốn cảm ơn tôi thì giúp tôi trông chừng A Cẩn thật tốt. Gần đây tôi rất bận, không thể luôn ở cạnh anh ấy, lúc tôi không có ở đây, tất cả phải nhờ vào anh rồi.”

Lưu Tiểu Vũ: “Chị yên tâm, trừ khi chị cho phép, nếu không tôi sẽ không để người nào đến gần anh rể.”

Thẩm Vị Ương: “Làm phiền anh rồi. Còn nữa, mỗi ngày những người muốn gặp anh ấy, phiền anh nhớ kỹ bọn họ rồi nói cho tôi biết, nếu không hỏi được tên thì hãy nhớ kỹ dáng vẻ của họ.”

Lưu Hiểu Vũ: “Tôi đã hiểu.”

Sau khi nói chuyện với Lưu Hiểu Vũ xong, Thẩm Vị Ương mới đi thăm các con.

Y Y và Lãnh Diên không bị thương gì, còn A Quân bị thương khá nặng, nhưng cũng đã qua giai đoạn nguy hiểm..

Ngoài ra Trác Thính Phong còn tìm bác sĩ tâm lý trị liệu cho bọn nhỏ, bọn nhỏ đều rất kiên cường, không lưu lại bóng ma quá nghiêm trọng.

Khi cô bước vào phòng bệnh, Y Y đang chơi violin cho mọi người nghe.

Thẩm Vị Ương không quấy rầy cô bé, mà đứng ở ngoài cửa im lặng lắng nghe.

Cô đã lâu rồi không nghe con gái mình chơi violin.

“Em chơi lâu như vậy mà vẫn chẳng có tiến bộ gì.” Thấy em gái biểu diễn xong, A Quân không nể mặt nói.

Y Y không vui, trừng mắt nhìn anh mình: “Anh không biết chơi, làm gì có tư cách nói em.”

Tử Niệm lập tức hòa giải nói: “Được rồi Y Y, anh Quân không phải là ngoài lạnh trong nóng sao? Anh ấy nói không dễ nghe, nhưng vẫn chăm chú nghe đấy thôi.”

A Nặc cũng nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, chị ơi, rõ ràng là anh cả rất thích nghe, A Nặc cũng cảm thấy rất hay, chị chơi violin giỏi nhất trên đời luôn.”

“Chỉ có A Nặc ngoan, chị cũng thích A Nặc nhất.” Y Y ôm A Nặc rồi hôn lên má cậu bé một cái khiến A Nặc ngượng ngùng.

“Chị Diên, chị thấy Y Y chơi violin hay không?”

Sau khi trừng mắt nhìn A Quân một cái, Y Y chờ mong nhìn Lãnh Diên.

Lãnh Diên vốn cảm thấy hơi xấu hổ khi ngồi ở giữa mấy anh chị em bọn họ, bây giờ nghe Y Y hỏi đến, cảm giác xấu hổ cũng tiêu tan một ít.

“Rất hay.” Cô bé cười khẽ.

Nhận được lời khen ngợi của Lãnh Diên, Y Y hài lòng liếc anh trai mình: “Anh thấy chưa, chị Diên mới là người có mắt”

Thẩm Quân làm ra vẻ dỗ dành trẻ con: “Ừm, anh không có ánh mắt, mấy đứa đều là nghệ sĩ, được chưa?”

Trước kia mấy đứa nhỏ này đã trưởng thành sớm, nhưng trình độ hiểu chuyện của chúng vẫn ngang nhau, A Quân và YY thường xuyên cãi nhau, mà trình độ của hai đứa cũng tương đồng.

Nhưng bây giờ, rõ ràng trông A Quân trưởng thành hơn Y Y rất nhiều, cô cảm thấy cậu bé giống như một người lớn nâng tạ nhẹ.

Một nơi như Ám Dạ, quả thật dễ khiến người ta trưởng thành.

“Me.”

Nhìn thấy Thẩm Vị Ương đi vào, Y Y vui vẻ buông cây violin trong tay xuống, sau đó nhào vào lòng cô.

Thẩm Vị Ương trìu mến hôn con gái: “Bảo bối có nhớ mẹ không?”

Y Y gật đầu: “Dạ nhớ, nhưng mẹ đã ngủ rồi, cô bảo Y Y không được làm phiền mẹ, phải biết nghe lời.”

Cô? Mấy ngày nay là Lãnh Hoan chăm sóc bọn nhỏ sao?

Thanh Hoan phải chăm sóc đứa bé mới sinh, quả thật chỉ có Lãnh Hoan mới có thời gian chăm sóc bọn trẻ.

Không ngờ cô ta ghét cô như thế mà vẫn nguyện ý tới đây chăm sóc con của cô.

Trong lòng Thẩm Vị Ương hơi cảm kích.

ở trong gia tộc như nhà họ Lãnh, có một Lãnh Hoan nguyện ý thật lòng đối đãi tốt với bọn họ, thật sự là rất hiếm.

“Vậy Y Y có nghe lời cô không?” Thẩm Vị Ương sờ tóc con gái hỏi.

Y Y ngoan ngoãn gật đầu: “Cô nói Y Y đàn rất hay, còn nói lần sau sẽ đi xem cuộc thi Violin của Y Y.”

Thẩm Vị Ương đau lòng nhìn băng gạc quấn trên đầu A Quân: “A Quân, bây giờ con thấy thế nào rồi?”

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thẩm Vị Ương, A Quân lập tức nói: “Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, thật ra đầu chỉ bị võ thôi, không nghiêm trọng lắm đâu.”

Cậu bé chỉ vào băng gạc quấn một vòng trên đầu trông rất nghiêm trọng, cười nói: “Đây là chỉ là chuyện nhỏ, không nghiêm trọng lắm đâu.”

Có nghiêm trọng hay không, trong lòng Thẩm Vị Ương biết rõ, nhưng bác sĩ đã kiểm tra qua, nếu không chuyện gì, Thẩm Vị Ương cũng không muốn vạch trần sự che

giấu của con trai.

Thằng bé không muốn cô lo lắng thì để lát nữa cô hỏi lại bác sĩ.

“A Diên đâu? Cháu cảm thấy thế nào?” Thẩm Vị Ương nhìn Lãnh Diên đang im lặng.

Lãnh Diên không ngờ Thẩm Vị Ương lại hỏi mình, cô bé ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô, có chút thụ sủng nhược kinh hỏi: “Dì, dì đang hỏi cháu ư?”

Khuôn mặt cô bé căng thẳng đỏ lên.

Nhìn Thẩm Vị Ương, trong đầu cô bé lại hiện ra dáng vẻ hiên ngang của dì và chú kề vai nhau chiến đấu.

Trước kia cô bé không hiểu chuyện nên từng có địch ý với dì, sau đó cảm thấy xấu hổ và lúng túng, không biết nên đối mặt thế nào.

ải qua chuyện ở Vô Nhân Cảnh, bây giờ cô bé chỉ cảm thấy kính nể, đồng thời rất ngưỡng mộ đám người Y Y có một người mẹ ưu tú và xinh đẹp như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK