Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A Quân, Y Y!”

Thẩm Quân nói muốn ăn đồ nướng, Thẩm Vị Ương quyết định đánh cược một lần, xem nhóc con có phải đang ám chỉ cho cô biết nơi bọn họ dừng lại là một nơi khô hạn không có nước hay không. Cô nhìn vào bản đồ, chỉ có cái nhà máy pháo hoa bỏ hoang này gần đập nước được xem là nơi khô ráo không có nước.

Sau khi cẩn thận đến gần, quả nhiên cô tìm được Thẩm Quân và Thẩm Y Y trong một nhà kho.

Hai đứa nhóc bị trói trên ghế, trông rất đáng thương.

Cô lập tức chạy ngay đến và cởi dây thường giúp bọn trẻ.

Sau khi Tiểu Y Y thấy cô thì lập tức khóc lớn lên: “Mẹ, mẹ ơi, con nhớ mẹ, Y Y sợ.”

Sau khi cởi dây thừng, Thẩm Y Y ôm lấy cổ Thẩm Vị Ương, không kìm được mà òa khóc.

Thẩm Vị Ương lập tức an ủi cô bé: “Y Y đừng sợ, mẹ ở đây, đừng khóc nha, đừng thu hút người xấu.”

Đợi một chút.

Thẩm Vị Ương sững sờ.

Vì sao không có ai trông chừng hai đứa bé mà lại để cho cô xông vào dễ dàng như vậy?

Cô nhanh chóng quan sát bốn phía, thì thấy nhiên liệu pháo hoa được chất đống xung quanh mình, đồng tử co rút nhanh chóng.

“A Quân, ôm lấy cổ mẹ rồi nằm nhoài trên lưng mẹ!”

Sau khi vác Thẩm Quân lên, Thẩm Vị Ương lập tức ôm một người cõng một người chạy về phía cửa.

Vừa mới chạy ra khỏi cửa thì đụng phải Lãnh Hoài Cẩn.

Lãnh Hoài Cẩn duỗi tay nhận Thẩm Y Y từ trong tay cô rồi nghiêm túc nói: “Cả tòa nhà kho có nhiên liệu và có kíp nổ. Chạy ra ngoài trước đi, người của anh đang tìm người đàn ông gọi điện thoại cho em.”

Thời khắc nguy cấp, Thẩm Vị Ương cũng không rảnh quan tâm những mối thù cũ, sau khi giao con cho anh thì cùng nhau chạy xuống tầng.

Nhưng mà không còn kịp nữa, phía sau đã vang lên tiếng nổ mạnh.

Bọn họ đã chạy đến tầng hai, ở tầng dưới là đập chứa nước.

“Y Y, ôm chặt cổ của bố!”

Lãnh Hoài Cẩn thay đổi hướng chạy về phía cửa sổ.

“Vị Ương, nhảy xuống từ cửa sổ đi!”

Nói xong, anh cũng ôm Y Y và nhảy xuống từ cửa sổ.

Tiếng nổ mạnh truyền đến từ phía sau, Thẩm Vị Ương cũng nhanh chóng đi theo Lãnh Hoài Cẩn nhảy ra khỏi cửa sổ.

Nhưng khi nhìn thấy mặt hồ tĩnh lặng bên dưới, cô lại nhớ đến nỗi sợ hãi khi mình rơi xuống biển lúc trước.

“Vị Ương, nhảy xuống đi, không phải sợ, anh ở dưới đây!”

Lúc này, Lãnh Hoài Cẩn đã ôm Thẩm Y Y nổi trên mặt hồ, sốt ruột ngẩng đầu nhìn cô.

Thẩm Quân nằm nhoài trên người Thẩm Vị Ương, cảm giác được thân thể cô đang run rẩy, lập tức an ủi: “Mẹ không phải sợ, nhảy xuống đi, con sẽ bảo vệ mẹ.”

Trong lúc nguy cấp lại nghe thấy giọng nói của con trai, Thẩm Vị Ương lập tức tỉnh lại từ sự hoảng sợ, cô ôm con trai vào lòng thay vì đặt lên lưng mình.

Nhưng mà hai chân của cô yếu ớt và run rẩy giống như mất kiểm soát, căn bản không thể nào nhảy xuống.

“Vị Ương, Vị Ương, em đừng sợ. Nhảy xuống đây đi, có anh ở phía dưới rồi!”

Lúc này Lãnh Hoài Cẩn đã ôm Thẩm Y Y vào bờ, sau đó lại nhảy xuống sông. Anh ngước nhìn người phụ nữ với đôi chân run rẩy và lớn tiếng an ủi cô. Thẩm Quân cũng ghé vào tai Thẩm Vị Ương động viên: “Mẹ, có bố ở dưới mặt đất bảo vệ chúng ta, chúng ta sẽ không bị thương.”

Tiếng nổ mạnh phía sau càng ngày càng dữ dội, Thẩm Vị Ương cảm thấy toà nhà mình đứng đang rung chuyển như sắp đổ.

Nhìn người đàn ông đang chờ đợi mình trong hồ, còn có con trai trong lồng ngực, Thẩm Vị Ương nghiến răng, nhắm hai mắt nhảy xuống.

Lúc ban đầu do dự, ngoại trừ sợ hãi, còn bởi vì cô chưa tin tưởng người đàn ông này.

Nhưng nếu con trai tin tưởng cô, cô chỉ có thể đánh cược một lần và tin rằng người đàn ông này thực sự cứu cô.

“Bùm…!”

“Vị Ương…!”

Tòa nhà kho cũ lập tức nổ tung cùng lúc với khi Thẩm Vị Ương nhảy xuống.

Nhưng mà bởi vì sợ nước nên lúc Thẩm Vị Ương nhắm mắt nhảy xuống lại không chú ý đến tảng đá trên nước. Vụ nổ này trực tiếp làm nổ tung đập nước, nước trong hồ

chảy xiết khiến cô vừa rơi xuống nước đã bị đập vào tảng đá.

Thẩm Vị Ương ôm chặt lấy con trai theo bản năng, và cố gắng che chở cậu bé. Nhưng vào khoảng khắc va vào tảng đá, cơn đau trong dự liệu lại không xuất hiện.

Hóa ra là… Lãnh Hoài Cẩn ôm chặt hai mẹ con bọn họ vào trong lòng, bởi vì lực mà phía sau lưng anh đập vào tảng đá cứng.

Những chuyện này còn chưa kết thúc, rất nhiều tấm ván gỗ bốc cháy bay ra khỏi nhà kho. Có một ít bay thẳng đến chỗ bọn họ, ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn nghiêm túc, ấy

vậy mà anh lại xoay người đã lấy thay hai mẹ con.

“A…!”

“A Can!”

“Bố!”

Nhìn gương mặt tái nhợt và đau đớn của người đàn ông phóng to ở trước mắt, đồng tử của Thẩm Vị Ương và Thẩm Quân co lại, khàn giọng gọi anh.

Thẩm Vị Ương vỗ vỗ Thẩm Quân: “A Quân, giữ chặt tảng đá, mẹ để bố ở đây và đưa con lên trước.”

Thẩm Quân biết mình còn nhỏ, sức quá yếu, ở lại không chỉ không giúp được gì mà còn liên lụy đến mẹ.

“Mẹ, con tự bơi lên bờ, mẹ mang bố theo đi.”

Nói xong, không chờ Thẩm Vị Ương đồng ý, cậu bé hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống nước và bơi đến bờ.

Con trai của mình biết lăn từ khi nào?

Thẩm Vị Ương nhìn bóng người nhỏ bé và linh hoạt của con trai thì hơi kinh ngạc.

Nhưng mà nhóc con có thể bảo vệ tốt bản thân mình, lúc này cô mới có thể có nhiều thời gian kéo Lãnh Hoài Cẩn lên bờ.

Nhiệt độ của tấm gỗ vừa nãy đập trúng anh quá nóng, lại thêm tác dụng của thế năng hấp dẫn nên đã khiến anh đau đến bất tỉnh.

“Bùm…!”

Tiếng nổ mạnh lại vang lên, thượng nguồn đập chứa nước hoàn toàn bị nổ tung, dòng nước xiết đổ xuống, trực tiếp cuốn trôi Lãnh Hoài Cẩn. Thẩm Vị Ương nắm chặt

lấy bàn tay lớn của anh, tay còn lại nắm chặt tảng đá.

“Vị Ương, buông tay ra!”

Bị đánh thức bởi dòng nước xiết đập vào người, Lãnh Hoài Cẩn lấy lại được chút tỉnh táo trong cơn đau. Anh nhìn thấy Thẩm Vị Ương liều mạng kéo anh như vậy, trong

lòng rất sợ hãi, lập tức muốn cô buông tay.

Giữa ngón tay của bàn tay nắm chặt lấy tảng đá đã rách da, chảy máu, Thẩm Vị Ương đau đến nổi đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng cô không nó buông tay.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy cô bị chảy máu giữa ngón tay, đôi mắt đỏ hoe đau lòng: “Vị Ương, nghe lời anh, buông tay ra nhanh lên!”

Sắc mặt Thẩm Vị Ương tái nhợt, khó khăn tức giận với anh: “Câm miệng, anh còn thời gian nói chuyện, anh… A…”

Tiếng nổ mạnh liên tục vang lên, vậy mà tảng đá đã thực sự bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi.

Thẩm Vị Ương cũng bị trôi theo tảng đá, chỉ là cô ở phía trước, tảng đá ở phía sau.

Lúc này cô mới lập tức buông tay Lãnh Hoài Cẩn, định đã tảng đá ấy giúp anh.

Nhưng cô không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Lãnh Hoài Cẩn đang đau đớn đến mức không còn sức lực lại ôm lấy cô và xoay người, dùng bản thân mình bảo vệ cô.

”A Cẩn..!”

Lúc bọn họ như bị cuốn trôi theo dòng nước xiết, Thẩm Vị Ương khiếp sợ nhìn sắc mặt tái nhợt của người đàn ông.

Khoảnh khắc tảng đá sát sau lưng anh đập xuống, cô cảm nhận được một lực rất lớn cho dù mình được bảo vệ trong ngực.

Chớ nói chi là Lãnh Hoài Cẩn thay mình chịu đựng tất cả những thứ này.

Vì sao, vì sao lại như vậy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK