Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em muốn đi đâu?”

àng hôm sau, khi Thẩm Vị Ương đang nhẹ tay nhẹ chân rời giường chuẩn bị đến công ty thì Lãnh Hoài Cẩn đột nhiên mở đôi mắt ướt át ra nhìn cô hỏi.

Sắc đẹp lừa người.

Khi Thẩm Vị Ương đối diện với đôi mắt của anh thì đột nhiên hiểu được cái gì gọi là “từ đây quân vương không còn thượng triều nữa“.

Cô đột nhiên không muốn đi làm nữa mà chỉ ở lại đây để ở cùng anh.

Nhưng mà hôm nay cô cần phải đọc hết toàn bộ tài liệu có liên quan đến Huy Chương Vinh Quang, ngày hôm sau còn phải đến tìm Yến Hồi để hỏi xem anh ta có thể dẫn cô đi gặp Tùy Giản hay không.

“Em phải đi làm rồi, anh ngoan ngoãn nghỉ ngơi nha, buổi tối em dẫn bọn nhỏ đến gặp anh.”

Khuôn mặt Lãnh Hoài Cẩn đột nhiên tối sầm xuống, bất mãn vươn cánh tay dài ra ôm lấy vòng eo thon gọn của cô.

“Không được, anh không muốn em đi.”

Anh nói xong còn cọ cọ lên trên vùng thịt mềm bên eo cô tựa như làm nũng, làm cho cô run lên.

“A Cẩn, em còn có việc quan trọng cần phải làm, anh ngoan ngoãn ở lại đây nghỉ thật tốt có được không?”

“Có phải em vẫn còn trách anh ngày hôm qua đã đánh vị bác sĩ kia không? Nhưng không phải anh đã đồng ý với em là hôm nay sẽ xin lỗi anh ta rồi sao?”

Anh rầu rĩ hỏi, bàn tay to lại vuốt ve dọc theo sườn eo cô đầy khiêu khích.

Thẩm Vị Ương đè tay anh lại: “Anh đã đồng ý từ nay về sau sẽ không làm vậy nữa thì em không trách anh nữa, nhưng không phải em đã nói tối nay sẽ dẫn bọn nhỏ đến

đây với anh rồi sao?”

“Một mình em đến là được rồi, anh không thích trẻ con.”

Nói xong, anh lại đè cô xuống, sau đó dịu dàng hôn cô.

“Em phải đền bù cho anh, nếu không anh sẽ không cho em đi đâu.”

Anh hôn đến toàn thân cô nóng lên, nhưng suy nghĩ của cô vẫn dừng trên câu nói anh không thích trẻ con kia.

Tại sao cô lại có cảm giác anh rất chán ghét trẻ con vậy?

Chẳng lẽ chỉ vì không nhớ mà chán ghét bọn trẻ sao?

“Em tập trung tí đi, nếu em còn ngẩn người thì anh sẽ tức giận đó.”

Anh hung hăng cắn cô một ngụm.

Đột nhiên trên môi truyền đến cảm giác đau xót khiến Thẩm Vị Ương lấy lại tinh thần, những ngón tay cô luồn vào kẽ tóc anh, đôi mắt đẹp mơ màng: “Chín giờ em phải đến công ty rồi, anh có thể nhanh lên không?”

Đáp lại cô là sự đòi hỏi không biết mỏi mệt của người đàn ông.

“Không nhanh được.”

Nếu không phải Trác Thính Phong đến đây gõ cửa kiểm tra thì thật sự không biết người đàn ông này lăn lộn cô đến khi nào nữa.

Vậy mà anh còn ác ý đùa giỡn cắn lên trên tai cô.

Cô bị anh làm cho đỏ mặt, lập tức đẩy anh ra: “Anh mau sửa soạn bản thân lại đi, em đi mở cửa cho bác sĩ.”

“Em chắc chắn dáng vẻ lúc này của mình có thể gặp người khác sao?”

Anh vui sướng khi người gặp họa duỗi tay chỉ đống quần áo hỗn độn đã được cởi bỏ ở trên giường.

Bấy giờ Thẩm Vị Ương mới buồn bực phát hiện mình không có quần áo để mặc.

Cũng may Trác Thính Phong chỉ gõ cửa vài cái, sau đó rất thức thời rời đi.

Cảm giác xấu hổ của cô mới vơi đi chút ít.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn lại rất không vui.

Sau khi trêu chọc Thẩm Vị Ương xong, khuôn mặt anh tối sầm lại: “Sau này em không được đơn độc ở chung với cái tên bác sĩ kia, anh không thích anh ta.”

Đại ca à, bây giờ anh có thể thích ai chứ.

Thẩm Vị Ương biết anh tức giận là vì tiếng gõ cửa của Trác Thính Phong cắt ngang chuyện tốt của anh nên nhịn không được khinh bỉ một câu.

“Anh xin lỗi bác sĩ người ta sao cho dễ nghe một chút, nếu như anh vẫn không chịu nghe lời thì tối nay em sẽ không đến nữa.”

Cô sợ anh tức giận lên thì lập tức quên hết những chuyện đã đồng ý với cô vào tối qua.

Cũng may nhân cách thứ hai của Lãnh Hoài Cẩn vẫn rất có tinh thần trách nhiệm đối với lời nói của mình.

“Em yên tâm, chuyện anh đã đồng ý với em thì chắc chắn anh sẽ làm được.”

“Vậy là tốt rồi, A Cẩn ngoan nhất.”

Nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng là tức giận nhưng lại không thể không đồng ý làm theo lời cô của Lãnh Hoài Cẩn khiến Thẩm Vị Ương cảm thấy có chút đáng yêu, cô nhịn không được xoa xoa đầu anh giống như đang dỗ dành trẻ con, còn hôn lên má anh một cái.

Lãnh Hoài Cẩn không ngờ mình nghe lời lại đổi lấy phần thưởng như vậy nên lập tức vui sướng thỏa mãn chỉ bên má còn lại của mình: “Em có thể hôn bên này một cái có được không?”

“Đương nhiên rồi.”

Cô hào phóng hôn thêm một cái, sau đó lập tức rời giường đến bên cạnh tủ quần áo của anh xem thử mình có thể mặc cái nào.

Cũng may phòng bệnh này là được dành riêng cho anh nên quần áo gì cũng có đủ, cô tìm một chiếc áo sơ mi trắng và một cái quần jean, xắn ống tay áo và ống quần

lên, nhìn qua cũng thích hợp.

Khi cô mặc đồ xong quay người lại thì mới chú ý đến ánh mắt người đàn ông vẫn luôn nhìn chằm chằm cô nãy giờ.

Tuy không có chỗ nào của cô là chưa bị anh nhìn thấy, nhưng anh nhìn chằm chằm như vậy vẫn khiến cho cô cảm thấy ngượng ngùng.

Cô đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Em về nhà thay quần áo trước, anh ngoan ngoãn ở lại đây chờ em, buổi tối em lại đến nha.

Cô nói xong lại có chút không yên tâm dặn thêm một câu: “Anh đừng rời khỏi phòng bệnh, ngoại trừ bác sĩ Trác ra cho dù có bất cứ ai muốn gặp, anh cũng đừng gặp,

phải khống chế tốt tính tình của mình, không được nóng nảy, có được không?”

Lãnh Hoài Cẩn bất mãn lẩm bẩm nói: “Anh biết rồi, em xem anh là đứa trẻ ba tuổi à?”

Bây giờ anh còn không phải là đứa trẻ ba tuổi hay sao?

Thẩm Vị Ương cảm thấy hành động ngang ngược làm khó Trác Thính Phong vào tối hôm qua của anh rất giống học sinh tiểu học.

Nếu không phải tình trạng lúc này của anh không tiện, lại thêm việc công ty đang rối ren thì cô thật sự rất muốn mang anh theo bên người.

Ít nhất khi có cô bên cạnh thì anh còn có thể kiềm chế lại một chút.

Sau khi cô dặn dò một lúc lâu rồi mới chịu rời đi.

Cô vừa mới đi không bao lâu thì Trác Thính Phong đã đến gõ cửa để làm kiểm tra cho anh.

Tuy rằng Lãnh Hoài Cẩn không thích tên bác sĩ xen vào việc người khác này nhưng nhớ đến những lời mình đã hứa với Thẩm Vị Ương, sợ buổi tối cô không đến thăm mình nên anh đành miễn cưỡng nói: “Vào đi.”

Trác Thính Phong được sự cho phép của anh mới nơm nớp lo sợ mở cửa bước vào.

“Khụ khụ, anh Cẩn đã tỉnh sao.”

“Chẳng lẽ anh cho rằng tôi cứ ngủ mãi à?”

Đôi mắt Lãnh Hoài Cẩn nheo lại, tràn ngập nguy hiểm nhìn anh ấy.

Trác Thính Phong nghe vậy thì sợ đến run rẩy: “Không phải không phải, đương nhiên là không phải rồi, tôi rất mong anh tỉnh lại nữa kìa.”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn thoáng qua miếng băng keo cá nhân trên mặt anh ấy, miễn cưỡng nói: “Tối hôm qua là do tôi quá xúc động, tôi xin lỗi anh.”

“Hả? Cậu nói gì?”

Trác Thính Phong cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Chắc là anh ấy đã nghe lầm rồi, Lãnh Hoài Cẩn vậy mà nói xin lỗi anh ấy.

Thật sự là hiếm thấy.

Lời xin lỗi này chỉ cần nói một lần là đủ rồi, Lãnh Hoài Cẩn mới không có hạ thấp mặt mũi nói lần thứ hai đâu: “Anh không nghe? Muốn tôi nói lại lần nữa sao?”

Trong giọng nói tràn ngập uy hiếp.

Trác Thính Phong nghe xong lập tức lắc đầu: “Không, không, đương nhiên là không phải, tôi nghe rồi, tôi nghe rồi, cảm ơn anh Cẩn, cảm ơn anh.”

Dọa đứa nhỏ sợ đến mức nói lắp.

Lãnh Hoài Cẩn phát hiện mình vẫn rất có uy quyền, sắc mặt anh mới tốt lên một chút.

“Sau này cách xa Vị Ương một chút, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Trong mắt là dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, tựa như một vết mực đen nhánh không thể xóa nhòa.

Trác Thính Phong đã trải qua một trận đòn rồi thì làm sao dám tiếp tục đơn độc nói chuyện với Thẩm Vị Ương nữa, anh ấy vội vàng bày tỏ với Lãnh Hoài Cẩn: “Anh Cẩn

yên tâm, sau này cho dù có bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ nói trước mặt mọi người và Vị Ương chứ tuyệt đối không nói chuyện riêng nữa.”

Lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới hài lòng, hừ lạnh một tiếng nói: “Xem như anh hiểu chuyện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK