“Cố tình gây sự sao?” Nhìn thấy Hà Sở ra vẻ đáng thương, còn có Lãnh Hoài Cẩn không phân biệt được đúng sai, Thẩm Vị Ương tức giận: “Lãnh Hoài Cẩn, tôi cố tình gây sự thế nào?”
“Tôi có nói thêm điều gì không? Tôi đã muốn giả vờ không nhìn thấy, anh còn muốn tôi thế nào nữa?”
Nếu không phải vì hai đứa bé, cô vốn không muốn trở lại nơi làm cho người ta tuyệt vọng này lần nào nữa.
Không khí áp lực của nơi này khiến cô không thở nổi, chỉ cần vừa đứng ở đây, cô sẽ nhớ tới cảm giác hít thở không thông, buồn bực kìm nén oan khuất của bốn năm trước lúc ở đây.
“Mẹ Thẩm Quân, dì tìm được Thẩm Quân và Y Y chưa?”
“Cút, đừng có đụng vào tôi.”
Trong lúc Thẩm Vị Ương đau đầu ngồi trên sofa để bình tĩnh lại, Lãnh Diên từ trên tầng đi xuống, lúc vừa muốn đến gần Thẩm Vị Ương thì đã bị Thẩm Vị Ương tránh ra
như tránh rắn rết.
Lãnh Diên bị cô gào lên sợ tới mức sửng sốt đứng im.
Hà Sở lập tức đi đến ôm con gái của mình vào trong lòng, vẻ mặt tủi thân nhìn Thẩm Vị Ương cầu xin: “Vị Ương, tôi biết cô chán ghét tôi, oán hận tôi trước kia chiếm
được tình yêu của Hoài Cẩn, nhưng mà trẻ em vô tội, tôi van xin cô, van xin cô đừng đối xử với con gái tôi như vậy.”
Bởi vì lo lắng cho A Quân và Y Y, trong quá trình chờ đợi kẻ bắt cóc gọi điện đến một lần nữa, Thẩm Vị Ương rất nôn nóng cho nên không khống chế được mà nổi giận
với Lãnh Diên.
Sống chết của con cô còn chưa rõ, dựa vào đâu yêu cầu cô phải có kiên nhẫn với con của tiểu tam.
Nhưng đột nhiên Lãnh Diên lại khóc.
Cô còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì thì Lãnh Hoài Cẩn cũng đã nghe thấy tiếng chạy nhanh vào.
“Thẩm Vị Ương, đây là có chuyện gì?”
Anh kéo Lãnh Diên đang khóc nức nở ra sau lưng mình che chở, dùng một ánh mắt vô cùng thất vọng và đề phòng nhìn Thẩm Vị Ương.
“Em tức giận điều gì thì có thể nhằm vào tôi, ức hiếp một đứa trẻ làm gì?”
Anh biết hai đứa bé mất tích khiến cô bây giờ rất nôn nóng, cho nên vì không để cô càng phiền lòng hơn anh vẫn canh giữ ở ngoài cửa chờ tin tức.
Nhưng mà Thẩm Vị Ương, sao cô lại muốn xuống tay với một đứa trẻ vô tội.
Nhìn thấy vết bầm màu xanh do bị véo trên cánh tay của Lãnh Diên, Lãnh Hoài Cẩn vô cùng thất vọng với Thẩm Vị Ương.
“Vị Ương, lần này trở về sao em lại tức giận như vậy, rốt cuộc em muốn làm cái gì?”
Tại một khắc này, Lãnh Hoài Cẩn mới ý thức được rốt cuộc Thẩm Vị Ương trước đây không thể trở về được nữa.
Hà Sở đột nhiên rời đi, bây giờ trong phòng khách cũng chỉ có hai người là cô và Lãnh Diên, cho nên anh liền không hề do dự nghi ngờ cô sao?
Nhìn thấy ánh mắt giống như rất thất vọng với mình của người đàn ông, Thẩm Vị Ương nở nụ cười thê lương: “Vì sao tôi lại tức giận như vậy? Tổng giám đốc Lãnh cảm thấy tôi giống người hèn mọn mà ngay cả tư cách oán hận cũng không có sao?”
Cô lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại bảo Cố Trưởng Đình tới đón mình.
Cô không thể đợi tiếp nữa, cô phải dựa vào năng lực của chính mình để nhanh chóng tìm con về.
Người đàn ông Lãnh Hoài Cẩn này rốt cuộc cũng không phải là chỗ dựa của cô.
Nhưng đúng vào lúc cô sắp gọi được cho Cố Trường Đình, Lãnh Hoài Cẩn lại giành lấy di động trên tay cô, ấn tắt điện thoại: “Em tìm Cố Trường Đình làm gì?”
Dường như cảm nhận được giữa người lớn bởi vì cô bé mà xảy ra hiểu lầm, tiếng khóc của Lãnh Diên dần dần nhỏ lại, cắn miệng nhịn xuống không phát ra tiếng
nức nở.
Không khí như vậy làm cho Thẩm Vị Ương càng cảm thấy rất áp lực, cô phẫn nộ giành lại di động trong tay Lãnh Hoài Cẩn, tức giận nói: “Bởi vì tôi không tin anh, tôi không tin anh sẽ cứu con tôi.”
Lãnh Hoài Cẩn bị kích thích bởi việc cô ỷ lại vào Cố Trường Đình vào thời điểm quan trọng: “Em không tin người bố ruột là tôi mà lại muốn tin tưởng một người không chút liên quan nào sao? Thẩm Vị Ương, em có thể công bằng với tôi một chút được không?”
“Vậy anh công bằng với tôi sao? Anh tin tưởng tôi sao?” Cô tức giận chỉ vào vết bầm màu xanh trên cánh tay Lãnh Diên, rống giận với anh: “Tôi nói không phải tôi véo, anh có tin không?”
Lãnh Hoài Cẩn còn chưa trả lời thì cô đã cầm túi xách của mình chuẩn bị rời đi.
Cô thật sự không tỉnh táo mới đến nhà họ Lãnh chờ tin tức.
Lãnh Hoài Cẩn lập tức giữ chặt cổ tay cô: “Em muốn đi đâu?”
Lúc này, điện thoại trong phòng khách reo vang.
Hai người đều sửng sốt.
Tiếp đó, Lãnh Hoài Cẩn nhanh chóng ngồi xuống sofa, mở máy tính đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi Thẩm Vị Ương thấy anh chuẩn bị ổn thỏa xong mới tỉnh táo lại đi nghe điện thoại.
“Muốn gặp con trai con gái của cô, trước bảy giờ tối nay đến đập nước ở ngoại ô phía tây.”
Một giọng nam khàn khàn máy móc vang lên.
Thẩm Vị Ương nắm chặt ống nghe điện thoại, giọng nói cũng rất bình tĩnh: “Tôi cần mang gì đến?”
Giọng nói của người đàn ông truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Một tỷ, tự cô lái xe hàng đưa tiền đến đây, đậu xe ở dưới biển báo giao thông công cộng xong cô có
thể rời đi.”
con.”
Nói xong gã lại cảnh cáo một câu: “Nếu cô dám đem theo người thứ hai, tôi sẽ giết hai đứa con cô ngay.”
Thẩm Vị Ương: “Trước tiên anh cho tôi nghe giọng của con tôi, tôi phải xác định con tôi thật sự ở trên tay anh.”
Rất nhanh, quả nhiên giọng nói của Thẩm Quân truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Mẹ.”
Nghe được giọng nói của con, đôi mắt của Thẩm Vị Ương liền đỏ hoe: “A Quân, A Quân, bây giờ con sao rồi? Em gái con đâu? Em gái ở bên cạnh con không?”
Thẩm Quân: “Em ở bên cạnh con.”
Thẩm Quân bình tĩnh chững chạc hơn Thẩm Y Y, tuy rằng Thẩm Vị Ương chưa hết lo lắng cho con gái nhưng cô biết lúc này mình phải bình tĩnh.
Trong lúc tranh thủ từng giây từng phút, cô không yêu cầu nói chuyện với Thẩm Y Y mà chỉ nói với Thẩm Quân: “A Quân, con đừng sợ, mẹ nhất định sẽ đến cứu
Thẩm Quân: “Dạ, vậy mẹ phải đưa con đi ăn thịt nướng để đền bù cho con đấy.”
Thẩm Quân vừa nói xong thì đã bị người đàn ông kia ngắt lời: “Cô Thẩm, cô hãy chuẩn bị cho tốt.”
Sau đó, trong điện thoại chỉ còn tiếng“Tút… tút… tút.”
Thẩm Vị Ương lấy lại di động, lập tức nhìn Lãnh Hoài Cẩn nói: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe hàng nhỏ.”
Lãnh Hoài Cẩn và cô nhìn nhau một cái rồi lập tức đi theo ra ngoài: “Anh gọi điện thoại cho tài xế lái xe chở thức ăn của trang viên.”
Sau khi xe được chuẩn bị xong xuôi, Lãnh Hoài Cẩn cũng muốn lên xe nhưng bị Thẩm Vị Ương đá một phát làm anh không thể không lùi về sau một bước, nhường lại vị
trí ghế lái cho Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương oán giận nhìn anh: “Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến tổng giám đốc Lãnh.”
Nếu anh thật sự quan tâm hai đứa con này thì sẽ không để cho bọn chúng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Sao Lãnh Hoài Cẩn có thể để cô đi mạo hiểm một mình: “Em không đưa anh theo, đập nước ở ngoại ô phía tây rộng như vậy, em có thể tìm được hai con sao?”
Thẩm Vị Ương: “Đây không phải là việc tổng giám đốc Lãnh nên quan tâm.”
Nói xong, cô đạp chân ga lái xe hàng nhỏ rời đi.
Lúc này Hà Sở đi tới, lo lắng nhìn Lãnh Hoài Cẩn hỏi: “Hoài Cẩn, liệu hai đứa bé có gặp nguy hiểm không, em rất sợ hãi.”
Nói xong, cô ta liền ép sát vào người Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn ghét bỏ tránh đi, lạnh lùng nhìn cô ta: “Hai đứa bé không phải con cô, cô sợ hãi cái gì, sợ hãi chuyện xấu cô làm bị phát hiện hả?” Nói xong, ánh mắt anh lạnh lẽo.
“Vệ Trạch, đưa cô ta đến hầm giam của trang viên nhà họ Lãnh, không có sự cho phép của tôi, không được phép thả cô ta đi.”
Hà Sở kinh hãi, chột dạ lùi về phía sau nửa bước: “Hoài, Hoài Cẩn, anh làm gì vậy?”