Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Thẩm Vị Ương đến phòng hóa trang, Thân Khiết đã ngồi trang điểm ở đó rồi. Nhìn thấy Diệp Phù Tô cùng Thẩm Vị Ương đi vào, cô ta sững sờ một chút, sắc mặt rất

Diệp Phù Tô này bị làm sao vậy?

mình.

Là cố ý muốn cô ta khó chịu sao, tại sao còn để Thẩm Vị Ương xuất hiện trong đoàn làm phim.

Tức thì tức, nhưng bảo cô ta đi tìm Diệp Phù Tô nói gì thì cô ta không dám.

Diệp Phù Tô là một người đàn ông quá nguy hiểm, lại biết loại tà thuật có thể thay đổi cơ thể của mình, vì vậy cô ta không muốn bị tùy tiện đắc tội với anh ta.

Thân Khiết sắc mặt thay đổi khó lường dạo một vòng quanh người bọn họ, khi Diệp Phù Tô ngước mắt nhìn cô ta, cô ta mới lập tức thu hồi lại.

Xem ra Diệp Phù Tô đi theo phía sau mình cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất như vậy Thân Khiết không dám tùy tiện gây phiền toái cho mình.

Thân Khiết không nói lời nào, Thẩm Vị Ương cũng không thèm nói chuyện với cô ta, cô chỉ ngồi đó không nói lời nào, đợi thợ trang điểm và làm tóc tới tạo kiểu cho

Bây giờ nhìn thấy Thân Khiết, mặc dù cô vẫn còn khó chịu nhưng cô càng thấy bất lực hơn.

Cô sẽ sớm trở thành một người tàn phế, mất cả năm giác quan, không thể tiếp tục đồng hành cùng A Cẩn và tụi nhỏ suốt đời nữa.

Chẳng bằng cứ để Thân Khiết, một kẻ giả mạo, thay thế mình.

Ít nhất theo cách này, cả A Cẩn và tụi nhỏ sẽ không buồn.

Nhưng mà, trong lòng cô muốn buông tha Thân Khiết, để cho hết thảy cứ kết thúc như vậy. Thân Khiết lại không muốn buông tha cho cô.

“Cô làm sao vậy, đến cả động tác hất ly rượu cũng diễn không xong? Cô cố ý muốn làm khó Chiêu Chiêu à?”

Chiều hôm nay địa điểm quay phim là ở khách sạn, nội dung kịch bản đại khái chính là Thân Khiết diễn vai nữ chính bị nữ phụ không biết xấu hổ do Thẩm Vị Ương diễn

chọc giận, sau đó nữ chính dưới cơn thịnh nộ đem rượu trong ly hắt lên mặt nữ phụ.

Đây là một động tác rất đơn giản, nhưng không biết Thân Khiết bị làm sao, chỉ làm hỏng mỗi động tác này hết lần này đến lần khác, các biểu cảm và động tác không phù hợp, không ngừng NG, không ngừng tạt rượu lên mặt Thẩm Vị Ương, lặp đi lặp lại câu: “Thể loại hồ ly tinh mơ tưởng đàn ông đã có vợ sẽ vạn kiếp bất phục.”

“Có phải Diệp Chiêu Chiêu này thực sự có quan hệ tình cảm với tổng giám đốc Lãnh không? Tối hôm qua lúc liên hoan bọn họ dường như có gì đó không đúng

låm.”

“Tôi cảm thấy nhất định có cái gì đó, nếu không cô Thẩm tính tình tốt như vậy, hôm nay sao có thể làm khó cô ấy đến thế.”

“Tôi biết ngay mà, một người phụ nữ trông như hồ ly tinh như cô ta sao có thể là một người an phận.”

“Tối qua khi nhìn thấy cô ấy giáo huấn lão già háo sắc Tiền Tấn kia một cách vừa tiêu sái vừa hào sảng, tôi còn tưởng cô ta là trinh tiết liệt nữ gì chứ, hóa ra chẳng qua là người ta ra giá vẫn chưa đủ.”

Mọi người trên phim trường, bất cứ ai tinh mắt đều có thể nhận ra Thân Khiết là cố ý làm khó Diệp Chiêu Chiêu. Nhưng không ai cảm thấy Thân Khiết làm sai.

Ngược lại, cảm thấy rằng “Thẩm Vị Ương” đang dùng vở kịch để ám chỉ rằng Diệp Chiêu Chiêu là một con hồ ly thích dụ dỗ đàn ông đã có gia đình, cũng bắt đầu buôn chuyện về Diệp Chiêu Chiêu. Diệp Phù Tô đứng đó nghe rất tức giận, lúc này mới không thể nhịn được nữa đứng ra kêu dừng.

Lộ Ôn Chu cùng Tưởng Gia Tân cũng cảm thấy không có gì đó không ổn, lập tức kêu dừng.

Tưởng Gia Tân không vui đi tới trước mặt Thân Khiết nói: “Thẩm Vị Ương, cô đây là có ý gì? Xin cô đừng đem tâm tình cá nhân của mình mang vào công việc được không?”

Lộ Ôn Chu đưa khăn giấy cho Thẩm Vị Ương, bảo cô lau thật kỹ: “Chiêu Chiêu, cô tự lau sạch trước đi.”

Thẩm Vị Ương gật đầu, cầm lấy khăn giấy, không nói một lời lau sạch nước trên mặt mình.

Còn “Thẩm Vị Ương”, người bị Tưởng Gia Tân khiển trách, vẻ mặt tỉnh bơ: “Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi diễn không tốt, tôi sẽ chú ý.”

Một câu không diễn tốt, liền đem chuyện cô ta cố ý làm khó Diệp Chiêu Chiêu tẩy sạch sẽ. Thiếu chút nữa làm Tưởng Gia Tân tức chết.

Mẹ nó, ghét nhất thể loại giả bộ ngây thơ vô tội.

Nếu không phải cô ta là phụ nữ, hiện tại anh ta đã mắng cô ta một trận ra trò, trực tiếp đóng gói ném cô ta ra khỏi phim trường.

Làm sao có thể có một người ích kỷ làm việc để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến tiến độ như thế.

“Không sao. Nếu cô Thẩm đã nói lần sau sẽ chú ý, chúng ta làm lại đi.”

Sau khi lau sạch vết nước trên mặt, Thẩm Vị Ương cười nhìn Thân Khiết nói.

Diệp Phù Tô không đồng ý. “Chiêu Chiêu, em nhẫn nhịn cái này làm gì? Nếu cô ta quay không tốt thì đi tìm người thay thế cô ta là được rồi, là do cô ta không chuyên nghiệp, vì sao muốn em chịu trách nhiệm?”

tôi.”

Phản ứng này của Diệp Phù Tô khiến Thân Khiết nhìn anh ta thêm vài lần.

Tại sao cô ta lại cảm thấy Diệp Phù Tô có chút kỳ quái.

Quá bốc đồng, quá bộc lộ cảm xúc, giống như không phải người đàn ông thần bí khó lường mà mình từng tiếp xúc lúc trước.

Thẩm Vị Ương chú ý tới ánh mắt của cô ta, lập tức lạnh lùng nói với Diệp Phù Tô: “Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, xin anh đừng quấy rầy công việc của

Có Diệp Phù Tôn ở đây, Thân Khiết ít nhiều còn có thể thu liễm một chút, ít gây phiền toái cho mình, cho nên cô không muốn để Thân Khiết biết chuyện Diệp Phù Tô mất

trí nhớ.

Diệp Phù Tô cũng sợ cô tức giận nhất, sau khi bị cô gắt liền ngoan ngoãn đi sang một bên.

“Đạo diễn Lộ, đạo diễn Tưởng, tôi không sao, hai người tiếp tục quay đi.”

Sau khi mắng Diệp Phù Tô rời đi, Thẩm Vị Ương nhìn về phía Tưởng Gia Tân và Lộ Ôn Chu nói.

Vì vậy, Tưởng Gia Tân liền đẩy Lộ Ôn Chu, người vẫn còn hơi do dự, quay lại màn hình và nói: “Đi thôi, anh, phim thì vẫn phải quay thôi.”

Chuyện giữa phụ nữ với nhau anh ấy là người đàn ông cũng lười nhúng tay vào, chỉ cần không chậm tiến độ, quay tốt là được.

Lộ Ôn Chu nhìn ánh mắt chắc chắn của Diệp Chiêu Chiêu, đoán rằng cô đã có cách ứng phó của mình, liền theo Tưởng Gia Tân trở lại vị trí máy quay.

“Cô Diệp, vừa rồi là tôi không tốt, tôi xin lỗi cô, lần này tôi nhất định sẽ hắt thật tốt.”

Trước khi quay phim, Thân Khiết như cười như không cười nhìn Thẩm Vị Ương nói. Thẩm Vị Ương cũng không coi trọng, cô chỉ cười nói: “Vậy tôi sẽ sẽ chờ Cô Thẩm chỉ giáo.”

Thân Khiết cười lạnh, lúc quay phim tiếp tục nói lời thoại, sau đó cầm lấy ly rượu muốn hắt lên mặt Thẩm Vị Ương.

Nhưng lần này Thẩm Vị Ương nhanh hơn một bước, giữ tay cô ta lại, dùng tay trái hất rượu lên mặt cô ta, cười lạnh: “Nếu cô thực sự có bản lĩnh thì hãy trông cho tốt người đàn ông của mình đi.”

Sau khi cô nói xong những lời này, Lộ Ôn Chu hài lòng dừng lại.

Thân Khiết sắc mặt cực kỳ kém tiếp nhận khăn mặt trợ lý đưa lên, lau sạch nước trên mặt.

Lộ Ôn Chu trực tiếp khen Thẩm Vị Ương ngay trước mặt cô ta, bịt miệng Thân Khiết trước.

“Không tồi, Chiêu Chiêu, vốn tôi còn đang suy nghĩ, nhân vật A Nhứ này là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, nếu bị nữ chính dễ dàng hắt một ly rượu làm cho cực kỳ chật vật như vậy, liệu có làm hỏng hình tượng của cô ấy không? Bây giờ hãy xem ra, phản ứng tại chỗ của cô là rất tốt, khá lắm.”

Cái gì mà tốt với chả không. Anh ấy chỉ muốn giúp Diệp Chiêu Chiêu mà thôi.

Tay Thân Khiết cầm khăn lông chậm rãi siết chặt, dùng khăn mặt che đi oán hận trong mắt.

Lộ Ôn Chu cũng không quên cô ta, khen ngợi Diệp Chiêu Chiêu xong lại nhìn cô ta cười nói: “Cô Thẩm, ủy khuất cô rồi, hy vọng cô không để ý, chỉ là hy sinh vì nghệ thuật thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK