Lãnh Y Y nhấp môi không nói gì, tay sợ hãi nắm chặt vạt áo của Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương trong lòng cũng hơi thất vọng, nhưng nhiều hơn là đau lòng.
Bà nắm tay Y Y trấn an
“Y Y, có chuyện gì cứ trực tiếp nói với mẹ. Hợp lý thì mẹ sẽ giúp con.”
Lãnh Y Y ngẩng đầu, mắt rưng rưng đầy bi thương nhìn mẹ mình:
“Mẹ, con xin lỗi, con thật sự rất thích Thời Phong ca ca. Dù có Phi Nga Phốc Hỏa*, con cũng phải gả cho anh ấy.”
(thiêu thân lao vào lửa, ẩn dụ cho việc xin vào ngõ cụt và tự hủy hoại bản thân.)
Thẩm Vị Ương nhịn khó chịu trong lòng xuống, thấp giọng nói: “Con mang thai thật sao?”
Lãnh Y Y gật đầu, sau đó như bé con sợ hãi vì làm sai nằm trên đầu gối của mẹ.
Thẩm Vị Ương nhìn Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn trầm mặc ngồi đó.
Ông có thể cho con gái một cuộc sống tốt nhưng vẫn không thể can thiệp vào tương lai của con gái.
Im lặng chính là chấp nhận.
Thẩm Vị Ương mang Y Y lên lầu, chừa không gian lại để cho Lãnh Hoài Cẩn suy ngẫm và gọi điện thoại cho Úc Thời Phong.
“Bố, con… Ở trường còn có việc, con về trường trước ạ?”
Giương mắt chứng kiến từ đầu đến cuối, mặc dù cũng rất khó tiêu hóa việc chị mình đánh cược làm ra việc này nhưng Lãnh Thiếu Ngải đột nhiên nhớ đến người làm
công ở căng tin đó cũng có chút chột dạ. Chỉ sợ cha cô nhổ cỏ tận gốc mang người đó giết luôn.
Lạc Thần không giống với Úc Thời Phong, chỉ là một người bình thường. Cha cô muốn giết anh dễ như giết một con kiến vậy.
“Đứng lại.”
Lãnh Hoài Cẩn cau mày gọi Lãnh Thiếu Ngải lại:
“Con học tập chăm chỉ như vậy? Sao không thấy thành tích tốt lên chút nào thế?”
Lãnh Thiếu Ngải: ‘
”
Lãnh Hoài Cẩn: “Con biết thành tích của con hiện tại ngay cả đổ trường phổ thông cũng không đủ đúng không? Anh chị con ở cái tuổi này đã nhận được giấy mời của các trường nổi tiếng rồi.”
toái.
Lãnh Thiếu Ngải: “… Con, cho nên con càng muốn cố gắng hơn.”
Đây chính là cuộc sống trong một gia đình có chỉ số thông minh cao. Người có chỉ số thông minh trung bình một giây sau có thể biến thành cặn bã, đây chính là phiền
Phải cảm tạ cô có một tấm lòng bao la, nếu không mỗi ngày trải qua cuộc sống ở một gia đình như vậy liền cảm thấy vô cùng tự ti là điều tất nhiên.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô con gái nhỏ của mình, vốn muốn dặn dò gì đó nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Chỉ sợ cô đang ngây thơ, bị ông dặn dò mở mang đầu óc lại học theo Y Y tự làm nhục mình.
Cuối cùng người cha già đành buông tha, nhìn cô con gái nhỏ ngây thơ thở dài:
“Được rồi, tùy con. Bố định để con ở trường nhưng điều kiện ở trường không tốt bằng ở nhà, con cứ ở nhà đi. Bố sẽ tìm cho con gia sư tại nhà, tối mai đến thử, nếu có
người thân thủ tốt và vượt qua khảo hạch thì giữ lại dạy kèm cũng như bảo vệ con luôn.”
Những lời khác vẫn nên là để Vị Ương dạy cô bé, phụ nữ vẫn hiểu nhau hơn.
Lãnh Thiếu Ngải tâm hồn bay bổng, không ý thức được lo âu của cha, chỉ hứng thú với gia sư tại nhà:
“Vừa có thể dạy học vừa có thể đánh nhau, bố, anh Tiểu Vũ đáp ứng đủ mà. Không bằng để anh Tiểu Vũ dạy con, người một nhà thuận tiện hơn người ngoài nhiều.”
Cô định vùng vẫy một chút.
Nếu như đối phương chỉ là một sách thì dễ gây khó dễ nhưng nếu biết đánh nhau nữa thì cô không dám chọc. Không phải như đám ám dạ, đối với Tam tiểu thư cô có chút kiêng dè, nếu có người như thế đến, sau này cô sẽ không còn tự do, làm sao theo đuổi Lạc Thần được?
“Tiểu Vũ là trực tiếp học đại học, kiến thức cấp hai cậu ta không biết rõ.” Lãnh Hoài Cẩn rất hiểu con gái mình, trực tiếp bóp chết hi vọng của cô: “Con lần này đừng có nghĩ đến việc dày vò thu mua gia sư, bố sẽ tìm một người vừa xấu vừa nghiêm khắc trông con, không thi đậu cấp ba thì bố liền cho con đi Bắc Myanmar nuôi lợn.”
“Bố à, sao bố có thể.”
“Đến trường đi, bố phải xử lý chuyện của chị con. Bảo mẫu bên kia mà báo cho bố biết chín rưỡi con còn chưa về thì tối nay đóng gói luôn con ném đến Bắc Myanmar nuôi lợn.”
Lãnh Thiếu Ngải không ở nội trú, vì để không trễ nải việc học thêm, Lãnh Hoài Cẩn đã sớm mua nhà cạnh trường cho cô. Còn có bảo mẫu chuyên chăm lo cuộc sống thường ngày cho cô. Mỗi khi trường bận rộn đều để cô ở bên đó.
“Vậy con có một ý kiến, nói xong con sẽ đi.”
Biết kháng cự không lại, Lãnh Thiếu Ngải vùng vẫy lần cuối.
Lãnh Hoài Cẩn đã lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Úc Thời Phong, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì?”
Lãnh Thiếu Ngải chớp đôi mắt to, nhìn ông: “Có thể tìm người đẹp trai không ạ? Học hành đã đau khổ như vậy, bố lại tìm một người xấu xí tới, con không thiết sống nữa.
“1
Lãnh Hoài Cẩn lạnh mặt: “Không thể, đối phương phải xấu, càng xấu càng tốt. Đến trường đi, đừng để bố nói lần thứ ba.”
n.
Nếu là trước khi Y Y mang thai thì có thể thương lượng nhưng sau khi biết tin Y Y mang thái, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy nam sinh bên người con bé càng xấu càng an toà
Nếu Úc Thời Phong mà xấu không chịu nổi thì Y Y đã không nhớ mãi không quên nhiều năm như thế.
Trước khi đem Lãnh Quân về, Lãnh Nặc gửi tin nhắn cho Vũ Bách hỏi xem bố mẹ ngủ chưa.
Chuyện đêm nay nói qua điện thoại không xong, Vũ Bách kêu Lãnh nặc yên chỉ chở Lãnh Quân về, anh Cẩn và chị Vị Ương bây giờ không có thời gian quản chuyện của
Lãnh Quân.
Chuyện gì mà còn lớn hơn cả chuyện Lãnh Quân làm trễ nải chuyện công ty một tuần liền?
Lãnh Nặc lập tức lo lắng sợ bố mẹ xảy ra chuyện.
Vũ Bách nói không sao, nhà không ai bị nguy hiểm đến tính mạng cả. Lúc bấy giờ Lãnh Nặc mới yên tâm chở Lãnh Quân về nhà.
Vũ Bách đứng ở cửa đợi, thấy bóng dáng hai người thì lập tức tiền lên phụ.
Nhìn mấy chỗ còn sáng đèn, Lãnh Nặc trong lòng sợ hãi thấp giọng hỏi Vũ Bách: “Anh Tiểu Vũ, thật không có chuyện gì à?”
Vũ Bách thở dài, chờ sau khi khiêng được Lãnh Quân về phòng của mình mới mở miệng: “Y Y có thai.”
Lãnh Nặc đổi sắc mặt: “Úc Thời Phong?”
Cậu vừa nói vừa định đi tìm Úc Thời Phong tính sổ: “Tên cặn bã này bình thường nhìn lãnh đạm như thế lại ra tay với chị ông.”
Lãnh Y Y thích Úc Thời Phong như vậy, nếu cả hai tâm đầu ý hợp thì chuyện này là đại hỉ.
Nhưng bên cạnh Úc Thời Phong mấy năm nay nhiều đàn bà như vậy, rõ ràng không thích Y Y, thế mà lại khiến chị ấy mang thai, Lãnh Nặc hận không thể giết tên cặn bã
này.
Vũ Bách kịp thời kéo cậu ta lại: “Cậu đừng làm loạn nữa, chuyện này do một mình chị cậu thiết kế đấy.”
Xong, đem chuyện từ đầu đến cuối tóm lược nói một lần.
Lãnh Nặc tức tới mức đấm vào tường: “Chị ấy sao hồ đồ thế? Úc Thời Phong không thích chị ấy, coi như sinh con cho hắn, kết hôn cũng hắn thì hắn vẫn là không thích chị ấy!”
Vũ bách an ủi: “Mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, chỉ cần Y Y cảm thấy đáng thì tốt. Nếu sau này Úc Thời Phong có khi dễ Y Y thì vẫn có nhà họ Lãnh đứng sau che chở nó mà? Úc Thời Phong cũng không dám làm chuyện gì thái quá.”
Lãnh Nặc thở dài nhìn về Lãnh Quân say như chết nằm trên giường, nhớ đến chuyện Hạng Tri Mộ chính là A Diên càng phiền não hơn.
Nếu bố mẹ mà biết đại ca và A Diên có qua lại, phỏng chừng tức nổ não.
Đúng là gia môn bất hạnh mà