Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cảm ơn mọi người ủng hộ tôi nhiều như vậy, nhưng tôi hy vọng mọi người có thể đặt tâm trí lên công việc nhiều hơn, dù sau này có chủ quản khác đến tiếp nhận vị trí

ê a tôi thì hy vọng mọi người vẫn sẽ tiếp tục làm việc thật tốt, đặt Huy Chương Vinh Quang lên hàng đầu.”

Thẩm Vị Ương an ủi bọn họ.

Nhưng mọi người cũng nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng trong lời nói của cô: “Cô Thẩm, ý cô là gì, sẽ sớm có người đến thay thế vị trí của cô hả? Tại sao chứ?

Thẩm Vị Ương: “Không tại sao cả, chỉ một khoảng thời gian nữa thôi Huy Chương Vinh Quang sẽ được đưa vào thử nghiệm, những chuyện sau đó tôi sẽ bàn giao lại cho

người kế nhiệm trước khi từ chức, nếu mọi người gặp phải vấn đề khó khăn gì cũng có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi tin dưới sự dẫn dắt của phó tổng giám đốc Lãnh, Huy Chương Vinh Quang sẽ ngày một tốt lên.”

Lưu Huy cau mày, bất mãn nói: “Thấy Huy Chương Vinh Quang sắp hoàn thành nên muốn giành công lao với cô đây mà, cô Thẩm, chuyện như vậy mà cô cũng nhịn

được sao?”

Thẩm Vị Ương cảm thán: “Không nhịn được cũng phải nhịn.”

Dứt lời, cô lập tức dẫn theo Lãnh Hoài Cẩn đi vào phòng làm việc của mình.

Nhìn bóng lưng cô độc bước vào phòng của cô, những người bên ngoài cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Đây chẳng phải là qua cầu rút ván sao? Nếu không có cô Thẩm, liệu hạng mục này của chúng ta có hoàn thành được không?”

“Vậy mới nói. Nhưng cô Thẩm cũng chỉ là người làm công ăn lương thôi, tư bản đúng là không có trái tim.”

“Mấy người nói xem, có phải vì chuyện phản đối quy định 966 bị làm to lên, mà cô Thẩm còn là người đi đầu, nên bây giờ phó tổng giám đốc Lãnh muốn lôi cô ấy ra giết gà dọa khỉ không?”

“Tôi cảm thấy rất có khả năng đấy, phó tổng giám đốc Lãnh hình như không thích cô Thẩm chút nào, hôm qua không phải nghe đồn cả chủ tịch cũng đến sao? Mà theo

lời mọi người nói thì chủ tịch chính là người đều têu cho chế độ 996 đấy, thế nên chắc chắn là chủ tịch cũng rất ghét cô Thẩm.”

“Hầy, cũng không biết tổng giám đốc Lãnh đi đâu mất tiêu nữa. Nếu có tổng giám đốc Lãnh ở đây thì làm gì có mấy chuyện rắc rối này. Anh ấy nhất định sẽ ủng hộ cô Thẩm cho xem. Tôi nghe nói chính anh ấy là người đã mời cô Thẩm từ nước ngoài về đây làm việc đó.”

Người bên ngoài cô một câu tôi một câu bàn tán cực kỳ sôi nổi, nhưng toàn bộ đều cảm thấy bất công thay cho Thẩm Vị Ương.

“Bọn họ muốn đuổi em đi?”

Sau khi đóng cửa phòng lại, Lãnh Hoài Cẩn hỏi Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Em đụng chạm đến lợi ích của họ nên việc họ đuổi em đi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Dù không có vụ quy định 966, dù Lãnh Hoài Cẩn một lần nữa trở về tập đoàn tài chính Lãnh Thị, bà cụ Lãnh cũng sẽ không cho phép cô tiếp tục ở lại nơi này.

Nhưng hiện tại cô không thể rời đi.

Trước khi Lãnh Hoài Cẩn có thể quay về, cô nhất quyết không cho phép Lãnh Linh Lung có được thực quyền trong tay.

“Không phải anh không muốn giúp em.”

Anh ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên cổ cô, cọ cọ.

“Mà vì bây giờ anh chẳng là cái thá gì cả.”

Đúng hơn là anh không muốn quay về.

Anh không muốn biến thành người đó.

Thẩm Vị Ương cũng biết chuyện đó, nhưng không chọc thủng anh.

Cô chỉ dịu dàng vỗ tay anh, an ủi: “Em biết, không cần cảm thấy áy náy, họ không làm gì được em đâu.”

Thật ra với tình huống hiện tại của Lãnh Hoài Cẩn, nếu miễn cưỡng quay về tập đoàn Lãnh thị mới là chuyện nguy hiểm nhất.

Cô luôn cảm thấy nhân cách này của anh bài xích tất cả mọi thứ về nhân cách chính.

Nếu bị bà cụ Lãnh và Lãnh Linh Lung biết chuyện trong cơ thể anh tồn tại hai nhân cách, nhất định sẽ lợi dụng chuyện đó để chèn ép anh, bịa chuyện rằng tinh thần của anh có vấn đề, không thích hợp đảm nhận chức vụ tổng giám đốc nữa để đuổi anh ra khỏi tập đoàn. Đến lúc đó, anh sẽ thật sự mất hết tất cả.

“Nếu có vấn đề gì không giải quyết được thì hãy nói cho anh biết, anh sẽ dùng cách khác giúp em.”

Nói xong, anh lại bật chế độ làm nũng lên.

“Hoặc là em không cần đi làm nữa, về nhà với anh đi, có được không? Như vậy chúng ta có thể ở bên nhau mỗi ngày rồi.”

“Không được, em đã lùi một bước chịu dẫn anh tới đây rồi, nên tốt nhất là anh phải ngoan một chút, đừng gây rắc rối, có được không?”

Cô gõ tay anh ra, sửa soạn lại một chút để đi gặp Lãnh Linh Lung.

“Ngoan ngoãn ngồi đây chờ em, đừng chạy lung tung, nếu không tối nay em sẽ không về nhà với anh đâu, cho anh dán túi giữ ẩm ngủ một mình luôn.”

Trước khi đi, cô lại cảnh cáo anh lần nữa.

Lãnh Hoài Cẩn ngoan ngoãn gật đầu, hai mắt dán chặt lên người cô, không thèm chớp lấy một lần, tựa như cún con đang giương đôi mắt ướt át chờ chủ trở về.

Thẩm Vị Ương bị dáng vẻ này của anh chọc cười, tâm trạng buồn bực vì phải đi gặp Lãnh Linh Lung lập tức tan thành mây khói.

Nhưng tâm trạng của Lãnh Linh Lung lại không tốt được như cô.

Thẩm Vị Ương vừa bước vào phòng làm việc của cô ta, cô ta lập tức ném một phần tài liệu đã được chuẩn bị sẵn từ trước xuống bàn, ngay trước mặt cô.

“Mấy chuyện này có phải do cô làm ra không?”

Thẩm Vị Ương khó hiểu nhìn cô ta: “Sao thế, tôi đã làm gì, phó tổng giám đốc Lãnh có thể đừng lúc nào cũng vô duyên vô cớ nổi giận có được không?”

Lãnh Linh Lung nhìn cô chằm chằm: “Thẩm Vị Ương, cô bớt ở đây nói bóng nói gió tôi đi, bây giờ trên mạng mắng Lãnh Thị chúng tôi thành ra cái dạng gì, mấy chuyện đó chẳng lẽ không phải do cô làm hả?”

Thẩm Vị Ương cầm xấp tài liệu trên bàn lên, tùy tiện lật xem vài tờ, sau đó khẽ chậc lưỡi thở dài một tiếng: “Mắng dữ thật đấy.”

Lãnh Linh Lung tức tối đập bàn cái rầm, đứng bật dậy: “Thẩm Vị Ương, cô bớt đánh trống lảng đi!”

Thẩm Vị Ương trưng ra vẻ mặt vô tội: “Tôi đánh trống lảng khi nào, không phải chính cô bảo tôi đọc sao?”

Lãnh Linh Lung nhìn cô chằm chằm, không nói gì.

Lúc này, cô mới nhún vai, ra chiều bất đắc dĩ, nói: “Thôi được, để tôi nói vào chuyện chính. Nếu phó giám đốc Lãnh cảm thấy là do tôi làm, vậy có bằng chứng gì không?

Lãnh Linh Lung nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: “Bởi vì không có bằng chứng nên cô chính là người đáng ngờ nhất.”

Thẩm Vị Ương cười khẩy: “Phó giám đốc Lãnh nói chuyện chẳng có đạo lý gì cả, nếu đã không có bằng chứng thì sao có thể tự tiện đổ oan cho tôi được.”

Lãnh Linh Lung: “Bởi vì bây giờ theo chiều hướng của dư luận thì người có lợi nhất chính là cô, ai là người hưởng lợi sau cùng, đó chính là kẻ đáng nghi nhất.”

Thẩm Vị Ương: “Mong cô nhìn rõ chuyện này, lý do Lãnh Thị bị cuốn vào cơn lốc dư luận lần này là do chế độ 996 không có nhân tính đó, còn tôi được nhiều người đẩy lên thần đàn như vậy là do tôi là người đầu tiên dám đứng ra, dùng hành động thực tế chống lại chế độ 966.”

“Họ không hề cần tôi, cũng chẳng sùng bái gì tôi, thứ họ thật sự muốn là chế độ 996 hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của họ, để cuộc đời họ có được cơ hội thở

dốc.”

“Lãnh Linh Lung, cô vội vàng gọi tôi tới đây, còn đổ tất cả tội lỗi lên đầu tôi dù trong tay không có chút bằng chứng nào, chứng tỏ tình hình dư luận hiện nay không hề

có lợi với Lãnh Thị, cho nên cô sốt ruột muốn tìm cách giải quyết, đúng không?”

Cô càng nói, sắc mặt của Lãnh Linh Lung càng thêm sa sầm.

Nhưng Thẩm Vị Ương cũng không vì thế mà dừng lại.

“Phó tổng giám đốc Lãnh, cách giải quyết thật ra rất đơn giản, chỉ cần hủy bỏ chế độ 996 là xong. Như vậy sẽ không còn ai tiếp tục tẩy chay sản phẩm của Lãnh Thị, mà cô cũng sẽ không bị các tổng giám đốc lôi chuyện này ra làm khó dễ nữa.”

Hai tay Lãnh Linh Lung siết lại thành nắm đấy, oán hận phủ kín hai mắt, chỉ hận không thể xé người phụ nữ trước mặt ra làm hai.

“Không thể nào, Thẩm Vị Ương, cô đừng tưởng tôi không biết trong đầu cô đang nghĩa gì. Nếu hủy bỏ chế độ 996 thì Lãnh Thị chắc chắn sẽ tiêu tùng, trong công ty có nhiều việc như vậy, không tiến hành 996 thì đào đâu ra người để làm chứ?”

Thẩm Vị Ương mặt đối mặt với cô ta, hờ hững đáp: “Không đủ thì tuyển thêm người.”

Lãnh Linh Lung cười khẩy: “Tuyển thêm người, cô Thẩm đúng là không làm nội trợ không biết củi gạo dầu muối đắt thế nào, nếu tuyển thêm người thì chi phí trích ra từ tiền lương của cô nhé?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK