Thế nhưng Lục Vân Sâm không tán thành việc Mộ Thanh Hoan nhúng tay vào chuyện của Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn.
“Đây là chuyện riêng của em ấy và Lãnh Hoài Cẩn, không cần một người ngoài như em giúp hai người họ quyết định.” Lục Vân Sâm nhìn Thẩm Vị Ương đưa hai đứa trẻ
vào tiệm đồ ngọt, hơi không hài lòng nói với Mộ Thanh Hoan.
Nghe thấy Lục Vân Thâm nói vậy, Mộ Thanh Hoan lập tức nổi giận: “Lục Vân Sâm, anh có ý gì?”
Lục Vân Sâm im lặng, ngược lại Mộ Thanh Hoan lại cười nhạo chính mình: “Đúng rồi, tôi chỉ là một người ngoài mà thôi, làm gì có tư cách nhúng tay vào chuyện của
nhà họ Lục các người và nhà họ Lãnh.”
“Vậy nên Lục Vân Sâm, anh cứu em gái của mình là chuyện đương nhiên.”
Thấy dáng vẻ này của cô, Lục Vân Sâm có dự cảm không lành: “Mộ Thanh Hoan, em có ý gì?”
Mộ Thanh Hoan lạnh lùng cười, nói: “Tôi có ý gì? Ý của tôi đương nhiên là giờ tôi không cần phải ở bên cạnh anh nữa.”
“Lúc trước vì anh lấy việc tìm Khương Bá giải trừ Tình Ty Đằng cho Vị Ương để uy hiếp tôi nên tôi mới đồng ý ở bên anh. Khi đó tôi là người thân và là người duy nhất Vị Ương có thể dựa dẫm nên tôi mới buộc phải giúp cô ấy. Nhưng tạo hoá trêu ngươi, Lục Vân Sâm anh lại là anh họ của Vị Ương, cứu em gái của mình là điều mà người anh
như anh nên làm. Vậy nên thỏa thuận trước đây của chúng ta không còn giá trị nữa rồi.”
“Mộ Thanh Hoan!” Lục Vân Sâm nắm cổ tay Mộ Thanh Hoan, bảo cô nói rõ ràng mọi chuyện.
“Tôi không có ý nhắm vào em, tôi chỉ lo lắng cho Vị Ương mà thôi. Em biết đấy em ấy đã không còn khả năng qua lại với Lãnh Hoài Cẩn nữa mà.”
Mộ Thanh Hoan hất tay anh ta ra, không nói lời nào đi về phía cửa hàng.
Anh ta có nhắm vào cô hay không thì cô không biết. Nhưng cô biết trong lòng anh ta, cô vẫn luôn là người ngoài. Anh ta ở bên cô chỉ vì áy náy và thương hại chứ không
thực sự yêu cô.
Tương lai, khi vấp phải sự ngăn cản của bà cụ Lục và bà Lục, hai người bọn họ vẫn sẽ không có được kết quả tốt. Nếu đã không có kết quả, tại sao cô phải lãng phí thanh xuân của mình vào người đàn ông này.
hỏi.
“Anh trai của tôi đã nói gì với cô à?” Thẩm Vị Ương gọi bánh ngọt và đồ ăn cho bọn trẻ xong thì thấy sắc mặt của Mộ Thanh Hoan không tốt tắm, cô có chút lo lắng
Mộ Thanh Hoan cười nói: “Anh trai cô rất thương yêu cô. Có phải tôi đã làm chậm trễ thời gian của cô rồi đúng không?”
Thẩm Vị Ương liếc nhìn Lục Vân Sâm đang tức giận ngồi ở bàn bên cạnh vì không có chỗ, sau đó lại nhìn Mộ Thanh Hoan mỉm cười: “Không gấp lắm, cách giờ bay còn một lúc nữa. Có lẽ vì tôi phải ra nước ngoài du học nên anh ấy có chút không nõ rời xa tôi thôi.”
Cô nhìn hai đứa nhỏ Y Y và Tử Niệm rồi nở nụ cười mãn nguyện: “Tôi cũng rất vui vẻ khi được ăn cùng hai bạn nhỏ đáng yêu như này.”
Ban đầu, Mộ Thanh Hoan vốn không muốn vào ngày Thẩm Vị Ương rời đi mà quấy rầy cô, nhưng tối hôm qua Y Y cứ năn nỉ cô đưa cô bé cùng Tử Niệm đến tiễn mẹ.
Bọn nhỏ muốn gặp mẹ trước khi mẹ chúng ra nước ngoài, Mộ Thanh Hoan cảm thấy yêu cầu này cũng không quá đáng nên đã đưa hai đứa nhỏ đến đây.
Chỉ cần không nói cho Vị Ương biết đây là con của cô ấy, chỉ cần giả vờ tình cờ gặp mặt là được.
Đồng thời, vì để đề phòng sau này nhà họ Lục sẽ che giấu mọi thông tin về Thẩm Vị Ương, Mộ Thanh Hoan còn hỏi xin phương thức liên lạc mới của cô.
“Cô Thẩm, chúng ta có thể thêm tài khoản WeChat được không? Trước giờ, tôi vẫn luôn muốn đi du học, nhưng sau khi sinh hai đứa con, tôi đi không nổi nữa rồi. Tôi thực sự hâm mộ những người có cơ hội đi du học như cô.”
Thẩm Vị Ương rất thích hai đứa bé Tử Niệm và Y Y, cũng cảm thấy cô với Mộ Thanh Hoan khá hợp nên quét mã QR của Mộ Thanh Hoan và kết bạn.
Thẩm Vị Ương ở lại với Y Y và Tử Niệm thêm một lúc nữa rồi mới lên máy bay.
Tiểu Y Y và Tử Niệm nhìn Thẩm Vị Ương đang dần dần đi vào phòng chờ máy bay, hốc mắt đỏ lên.
Tiểu Y Y oà khóc. Lục Vân Sâm thấy vậy thì lấy khăn lau nước mắt cho cô bé, dỗ dành nói: “Y Y, đừng khóc nữa. Một năm nữa là mommy về rồi.”
Mặc dù biết người đàn ông đẹp trai cao gần bằng bố này là chủ của mình, nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Y Y tiếp xúc với Lục Vân Sâm, vì vậy cô bé có chút căng thẳng,
nói chuyện cũng rất dè dặt.
“Chú ơi, một năm sau chú sẽ cho chúng cháu gặp mommy đúng không ạ?”
Lục Vân Sâm có chút do dự nhưng vẫn nói với cô bé: “Đợi mẹ cháu khỏi bệnh, chú sẽ đưa các cháu đi gặp mẹ.”
Trên thực tế, theo ý của bà cụ Lục thì bà ta không muốn Thẩm Vị Ương gặp lại những đứa trẻ này.
Mặc dù chúng là con ruột của Thẩm Vị Ương nhưng đó cũng là con của Lãnh Hoài Cẩn. Nếu như Thẩm Vị Ương nhận lại bọn trẻ tất nhiên sẽ lại dính dáng đến Lãnh Hoài Cẩn.
Sau khi biết những chuyện mà Lãnh Hoài Cẩn làm với cháu gái của mình, bà cụ Lục chỉ hi vọng người đàn ông này vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của Thẩm Vị Ương. Nhưng mẫu tử liền tâm, Vị Ương mất trí nhớ nhưng bốn đứa trẻ thì không, người sai ở đây là Lãnh Hoài Cẩn. Nếu bọn họ làm như vậy thì sẽ rất tàn nhẫn với bọn trẻ.
Lục Vân Sâm không nhẫn tâm làm vậy. Nhất là, giờ anh ta còn nhìn thấy Tiểu Y Y khóc đến thương tâm như thế nữa.
Anh ta cẩn thận, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tiểu Y Y, nhẹ giọng an ủi: “Y Y đừng quá đau lòng, vẫn còn chú mà. Nếu như cháu không vui khi ở với bố, thì đến tìm chú,
có được không nào?”
Nhìn sang Tử Niệm có vẻ chín chắn hơn, đã có thể nhớ được mọi chuyện.
Lục Vân Sâm đưa danh thiếp của mình cho Tử Niệm: “Cháu là Tử Niệm đúng không? Trên danh thiếp này có số điện thoại của chủ, các cháu có chuyện gì thì cứ gọi cho chú. Nếu như bố mấy cháu làm mấy cháu không vui thì gọi cho chú, chú sẽ đến đưa các cháu đi.”
Đây là con của em gái anh ta, mang trong mình một nửa dòng máu của nhà họ Lục. Cho dù không thể cho Vị Ương nhận lại các con thì người làm chủ như anh ta cũng
sẽ bảo vệ bọn trẻ đến khi chúng trưởng thành.
Mộ Thanh Hoan nhìn cảnh này mà có chút cảm động, nhưng vừa nghĩ đến kế hoạch chia cắt mẹ con bọn họ của nhà học Lục, cô lại cảm thấy Lục Vân Sâm quá tàn
nhẫn.
“Y Y, Tử Niệm, chúng ta cũng mau trở về thôi. Bố mấy đứa hôm nay cũng không dễ chịu gì, mấy đứa về sớm một chút ở cùng bố đi.”
Mộ Thanh Hoan kéo Tiểu Y Y đang đứng bên cạnh Lục Vân Sâm, tay còn lại nắm lấy tay Tử Niệm chuẩn bị đưa hai anh em trở về.
“Thanh Hoan.”
Lục Vân Sâm gọi rồi lập tức đuổi theo cô, sợ rằng chỉ cần chậm một bước anh ta sẽ không thể nhìn thấy cô nữa. Mộ Thanh Hoan mặc kệ anh ta, thản nhiên nắm tay hai đứa trẻ đi ra ngoài.
Cô nên buông bỏ rồi. Dù người đàn ông này có tốt đến đâu, cô cũng không thể tiếp tục lưu luyến nữa, cuối cùng cũng chỉ lãng phí thành xuân của mình mà thôi.
Vị Ương bằng tuổi với cô nhưng đã có con gần 5 tuổi, còn cô thì đến nay vẫn chưa ổn định. Thanh xuân của cô không cho cô tiếp tục lãng phí nữa rồi. Lục Vân Sâm,
sau này anh hãy tìm một cô gái yêu anh. Suy cho cùng là cô không xứng với anh.
Bên này, Thẩm Vị Ương đã lên máy bay, nhìn mây và biển ngoài cửa sổ, trong lòng mê mang không rõ. Hai đứa trẻ đó, thật sự là lần đầu tiên gặp sao?
Vì sao khi rời khỏi thành phố này, đất nước này, cô lại cảm thấy trái tim mình như thiếu đi một mảnh ghép. Dường như… cô đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng ở nơi này.