Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quả nhiên là em gái của Lục Vân Sâm, vừa bắt đầu đã chạy hai mươi kilômét, không muốn sống nữa sao?”

Sau khi truyền dịch cho Thẩm Vị Ương xong, Trác Thính Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì bị lạnh cóng mà trở nên đỏ ửng của cô đang dần dần hồng hào trở lại, tấm

tắc cảm thán.

Lãnh Hoài Cẩn không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh trông nom cô đến ngẩn người.

Trác Thính Phong cảm thấy hơi thú vị, mân mê cằm, xem xét kỹ lưỡng Lãnh Hoài Cẩn rồi hỏi: “Sao vậy? Trông cậu không được ổn lắm?”

Lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới ngẩng đầu nhìn nhìn anh ấy, cất tiếng khàn khàn: “Tôi làm sao?”

Trác Thính Phong: “Đáng lẽ câu này phải do tôi hỏi cậu mới đúng. Không phải cậu thật sự thích cô nhóc kia đấy chứ?”

Ánh mắt Lãnh Hoài Cẩn trở nên lạnh lẽo: “Ai huyên thuyên với cậu chuyện này?”

Trác Thính Phong sợ hãi lui về phía sau: “Chuyện này còn cần nghe người khác nói hả? Cậu bắt cóc cháu gái vừa tìm lại được của nhà họ Lục đến đây, Lục Vân Sâm giận dữ đến mức ước gì giết chết cậu, gần đây anh ta rảnh rỗi lắm, nói không chừng sẽ lập tức đuổi giết đến đây đấy.”

Lục Vân Sâm muốn đến đây sao?

Vậy đúng lúc có thể đưa cô đi.

Lãnh Hoài Cẩn cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua Thẩm Vị Ương một cái, gạt bỏ cảm giác rầu rĩ không vui từ tận đáy lòng kia.

Nếu Lục Vân Sâm cũng không có cách nào đưa cô đi thì anh sẽ giữ cô lại.

Nhớ tới dáng vẻ vui sướng tự hào của cô ở một khắc cuối cùng khi ngã xuống đất kia, đáy lòng anh hơi chua xót.

ám.

Giữ cô lại cũng không sao, cùng lắm thì không cho cô gia nhập kế hoạch Cực Lạc Yến nữa.

Lúc Thẩm Vị Ương tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh mà Điền Tiểu Hòa đang nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, thấy cô tỉnh liền đưa đến cho cô một ly nước

“Vị Ương, cậu tỉnh lại rồi.”

“Cám ơn.”

ו

Thẩm Vị Ương nhận lấy ly nước ấm rồi uống một ngụm.

Sau khi uống xong, cô nhìn Điền Tiểu Hòa hỏi: “Tiểu Hòa, sao cậu lại ở đây? Cậu không cần đi huấn luyện sao?”

Sau khi giúp cô cất ly nước xong, Điền Tiểu Hòa mới trả lời: “Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, buổi chiều không có lịch huấn luyện, chỉ có một tiết lý luận quân sự. Tớ nghe

nói cậu kiệt sức đến mức ngất đi nên tới đây thăm cậu.”

Thẩm Vị Ương ngượng ngùng sờ đầu: “Thật mất mặt, không ngờ lại chạy đến mức bất tỉnh.”

Điền Tiểu Hòa giận dữ nhìn cô nói: “Chuyện này thì có gì mà mất mặt. Vị Ương, cậu có biết cậu tuyệt lắm không, ngay ngày đầu tiên đã chạy đến hai mươi kilômét, cậu

không muốn sống nữa hả? Ngày huấn luyện đầu tiên chúng tớ chỉ chạy có năm kilômét thôi, theo lịch trình huấn luyện thì ngày hôm sau mới chạy mười kilômét.”

Thật ra Thẩm Vị Ương rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận như vậy của Điền Tiểu Hòa vì tính tình cô ấy vốn mềm mại yếu đuối, cô lập tức nịnh nọt cười nói: “Được rồi được rồi, tớ biết tớ sai rồi, cô giáo Tiểu Hòa đừng giận nữa, được không?”

Dáng vẻ cười đùa tí tửng này của cô nào phải dáng vẻ của người biết lỗi chứ.

Điền Tiểu Hòa bất đắc dĩ nói: “Vị Ương, làm gì cũng phải bình tĩnh, không nên nóng vội, nếu không kết quả sẽ không được như mong muốn đâu. Một người cho dù có bản lĩnh đến đâu chăng nữa thì khả năng chịu đựng của thân thể cũng có giới hạn.”

Thẩm Vị Ương bĩu môi, không vui lắm, nói: “Đương nhiên tớ biết nhưng ai bảo tớ xui xẻo đụng phải Lãnh Hoài Cẩn chứ, nếu như tớ bỏ dở giữa chừng trước mặt anh ta thì

lại quá mất mặt”

Cô tỏ vẻ như thật sự vô cùng chán ghét Lãnh Hoài Cẩn.

Điền Tiểu Hòa hỏi: “Vị Ương, cậu vẫn còn giận cậu ba vì bài kiểm tra tâm lý ngày đó hả?”

Kiểm tra tâm lý?

Sao ngay cả Tiểu Hòa cũng nói như vậy?

Thẩm Vị Ương kinh ngạc nhìn Điền Tiểu Hòa: “Kiểm tra tâm lý gì cơ? Tiểu Hòa, cậu có ý gì vậy?”

Điền Tiểu Hòa lập tức giải thích: “Chính là… khụ khụ… bài kiểm tra hôm ấy đấy, thật ra sau cùng cũng không làm gì chúng ta cả, chỉ kiểm tra quyết tâm của chúng ta mà

thôi. Hôm qua lúc cậu đến tìm tớ, tớ đã muốn nói cho cậu biết rồi nhưng sau đó cậu với Tùy Tố cãi nhau một trận, cuối cùng tớ cũng không tìm được cơ hội để nói với

cậu.”

Chỉ… chỉ là kiểm tra tâm lý?

Là vì muốn kiểm tra giới hạn cuối cùng mà các cô có thể hy sinh để hoàn thành nhiệm vụ sao?

Nhưng cuối cùng vẫn không thật sự dùng cách thức không có tôn nghiêm đó để làm tổn thương các cô.

Hóa ra là như vậy sao?

Đầu óc Thẩm Vị Ương ngổn ngang rối loạn, nhớ tới cảnh tượng ngày đó mình giằng co với Lãnh Hoài Cẩn ở cửa phòng kiểm tra đo lường mà cảm thấy bản thân cực kỳ

ngốc.

Người ta chỉ đang làm thí nghiệm mà thôi.

Cô chính là một con ngốc bị người ta đùa bốn quay như chong chóng.

Thật mất mặt quá đi thôi.

Cô buồn bực ôm lấy đầu mình, đủ các loại cảm xúc xấu hổ, lúng túng, phẫn nộ, ảo não linh tinh trộn lẫn ngổn ngang trong đáy lòng khiến cô rất khó chịu.

Điền Tiểu Hòa ngồi một lúc rồi rời đi, trước khi đi còn viết toàn bộ nội dung huấn luyện mỗi ngày từ nhỏ đến lớn, đặc biệt là cường độ huấn luyện do chính cô ấy sắp xếp

lại vào một tờ giấy rồi đưa cho cô, dặn dò cô không được quá cực đoan.

Sau khi cô đồng ý, Điền Tiểu Hòa mới yên tâm rời đi.

Cảm giác được người khác quan tâm thật sự rất tốt.

Thẩm Vị Ương nghĩ tới Mộ Thanh Hoan, người bạn thân nhất của mình.

Không biết bây giờ cô ấy đang trải qua những ngày tháng thế nào, cuộc sống đại học nhất định là rất tuyệt vời, cô thật sự cực kỳ hâm mộ.

Nhưng cô cảm thấy hoàn cảnh của mình như bây giờ cũng rất tốt.

Trước khi biết chuyện hôm đó chỉ là một bài kiểm tra tâm lý, quả thật cô cảm thấy hơi mịt mù, nghi ngờ liệu rốt cuộc mình có quyết định đúng đắn khi đến đây vì một

người đàn ông không xứng đáng được yêu hay không.

Nhưng bây giờ cô nghĩ là xứng đáng, cô không nên có bất kỳ dao động nào với quyết định của mình.

Lãnh Hoài Cẩn thật sự xứng đáng với tình cảm của cô, xứng đáng được cô thích.

Tâm trạng thay đổi chỉ trong giây lát, Thẩm Vị Ương cũng tự cảm thấy sự thay đổi xoành xoạch của mình rất vô lý, rất mất mặt.

Chắc là Lãnh Hoài Cẩn đã đưa cô tới đây, không biết anh còn tiếp tục đến đây thăm cô nữa không, lõ như anh tới thì cô phải đối mặt với anh như thế nào?

Thẩm Vị Ương lại chìm vào trong cảm giác rầu rĩ rối rắm.

Mãi cho đến buổi tối khi Lãnh Hoài Cẩn đến, cô vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì vì thế lúc nghe thấy giọng nói của anh vang lên ngoài cửa, cô lập tức nằm xuống kéo chăn trùm lên đầu, giả vờ như mình đang ngủ say.

“Cô ấy tỉnh chưa?”

Ở ngoài kia, hình như anh đang hỏi cô đã tỉnh lại chưa.

Sau đó giọng nói của y tá Tiểu Lý vang lên: “Lúc giữa trưa bạn cô ấy có đến thăm cô ấy, khi đẩy đã tỉnh rồi, còn ăn cơm cùng với cô gái đó nữa, bây giờ không biết có

đang ngủ hay không. Tôi có dặn cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Sau khi y tá Tiểu Lý nói xong liền vang lên tiếng mở cửa. Sau đó còn nói thêm: “Haizz, hình như ngủ rồi.”

Lãnh Hoài Cẩn: “Nếu ngủ rồi thì tôi đi trước, đừng nói với cô ấy là tôi có đến.”

“Không… không, tôi vẫn chưa ngủ.”

Vừa nghe anh muốn đi, Thẩm Vị Ương sốt ruột, lập tức xốc chăn lên ló đầu ra gọi anh lại, đôi mắt sáng long lanh ướt át nhìn anh tha thiết.

“Tôi… tôi vẫn chưa ngủ mà.”

Sau khi nói xong, tựa như nhận ra được mình quá vội vàng tha thiết khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ và mất mặt. Cô lại yên lặng kéo chăn qua đỉnh đầu, giống con rùa nhỏ

rúc mình vào trong chăn.

Y tá Tiểu Lý buồn cười: “Vị Ương đáng yêu quá đi.”

Một ý cười nhàn nhạt lướt qua trong mắt Lãnh Hoài Cẩn, anh nhìn y tá Tiểu Lý với vẻ mặt thoải mái rồi nói: “Phiền cô một chút, tôi muốn nói với cô ấy mấy câu.”

Y tá Tiểu Lý khẽ gật đầu, rất thức thời rời đi, đóng cửa cẩn thận giúp bọn họ.

Lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới đi đến trước mặt cô, giọng điệu có cảm giác như đang dỗ dành con nít, nhìn cô thở dài nói: “Mới đây mà đã ngủ lại nhanh thế à?”

Lúc này Thẩm Vị Ương mới chậm rì rì kéo chăn xuống, sau đó ngồi dậy nhìn anh, lúc ánh nhìn bắt gặp ánh mắt anh thì lại hấp tấp đỏ mặt tránh đi.

“Xin… xin lỗi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK