Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khụ khụ, cái đó… Chúng ta ăn cơm thôi, chẳng phải vừa nãy cậu mới kêu đói bụng sao Vị Ương?”

Lãnh Diệp cười cho qua chuyện, sau đó kéo Thẩm Vị Ương tới.

Mà Thẩm Vị Ương cũng đang tự trách bản thân vì lõ lời: “Tớ xin lỗi.”

Cô thấp giọng nói xin lỗi Lãnh Diệp, thật ra cô rất muốn xin lỗi Khương Khương, Lãnh Hoài Sân và cả Lãnh Hoài Cẩn nhưng cô biết giờ nhận lỗi với bọn họ chỉ càng khiến chuyện thêm rắc rối hơn.

Lãnh Diệp an ủi cô: “Không sao đâu, người không biết vô tội mà, chỉ cần sau này cậu không nói mấy lời vậy nữa là được.”

Thẩm Vị Ương ngoan ngoãn gật đầu.

Lãnh Diệp nhìn điệu bộ đáng thương hối lỗi của cô, thở dài một hơi xong vẫn giải thích: “Thật ra Khương Khương rất thích anh ba nhưng không biết tại sao chị ấy lại chuyển qua ở chung với anh hai tớ từ một năm trước.”

Thảo nào bầu không khí lại trở nên kỳ quái như vậy.

Thẩm Vị Ương cắn môi, càng nghĩ lại càng thấy bản thân đáng trách.

Có lẽ Khương Khương vẫn rất thích Lãnh Hoài Cẩn, nếu không cô ta sẽ không tỏ thái độ như vậy.

Vừa nãy cô như người mất não vậy, chỉ vì mấy phút bốc đồng mà thốt ra câu hỏi như vậy.

Cũng may bọn họ không quá để ý, thậm chí họ còn coi cô như một đứa trẻ, bầu không khí trên bàn ăn tương đối dễ chịu.

“Ngày mai anh và Khương Khương sẽ đi dạy mấy dì trong thôn chế tác công cụ, em và A Diệp ra sau núi, xem thử quái thú ăn thịt người trưởng thôn nói là gì.”

Lúc bọn họ chuẩn bị cơm nước xong, Lãnh Hoài Sân lên tiếng sắp xếp nhiệm vụ.

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu một cách thờ ơ nhưng trông Lãnh Diệp có vẻ rất kích động: “Chắc là lợn rừng hay gì đó thôi, đến lúc đó lại có thịt heo ăn.”

Dứt lời, cậu ấy nhìn đủ loại rau dại bày trên bàn, buồn bực muốn chết: “Lâu lắm rồi em chưa được ăn thịt”

Bấy giờ Thẩm Vị Ương vẫn đang cầm nửa cái bánh bao nhân thịt trên tay, sau khi nghe Lãnh Diệp nói vậy cô hiểu chuyện đưa nửa cái bánh bao còn lại cho anh ta.

Lãnh Diệp cảm động đến nỗi cuống quýt: “Cảm ơn Vị Ương, tớ là con trai, đói chút cũng không ảnh hưởng gì. Cậu ăn đi, tớ thấy cậu gầy lắm đấy. Chị Khương Khương cũng nói rồi đó, mấy ngày nay cậu phải bồi bổ cơ thể cho tốt vào.”

“Khụ khụ.”

Thẩm Vị Ương ngượng ngùng ho khan.

Vậy mà Lãnh Diệp lại nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu hệt như một kẻ ngốc, thậm chí còn đưa cho cô ly nước ấm an ủi: “Mau uống nước đi, sao lại để bị nghẹn thế

chứ.”

Mặt Thẩm Vị Ương đỏ bừng, lúc ngẩng đầu lại vô tình đụng trúng cặp mắt lạnh lẽo không biểu lộ cảm xúc gì của Lãnh Hoài Cẩn khiến cô lại càng xấu hổ hơn.

Khương Khương vội cười giải vây giúp cô: “A Diệp, không phải chuyện gì quá to tát đâu, em không cần lo lắng quá.”

Thẩm Vị Ương nghe vậy vội gật đầu phụ họa theo: “Đúng vậy, không phải chuyện gì to tát đâu.”

Bấy giờ Lãnh Diệp mới chịu từ bỏ.

Nhưng Thẩm Vị Ương lại xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm cái hố để chui, cũng may là cô đã ăn gần xong rồi.

“Tôi ăn xong rồi, tôi đi nghỉ trước.”

Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lãnh Diệp vội đứng dậy đuổi theo: “Tớ cũng ăn xong rồi.”

Lãnh Hoài Sân nhìn Lãnh Hoài Cẩn, cười nói: “Đây là lần đầu tiên anh thấy A Diệp lo lắng cho một cô gái nhiều như vậy đấy.”

Lãnh Hoài Cẩn mở miệng đáp với vẻ thờ ơ: “Đó là vì trước đây em ấy không hay tiếp xúc với phụ nữ.”

Thậm chí đến việc học hành cũng chẳng đâu vào đâu, ngay cả kỳ kinh nguyệt của con gái là gì cậu ta còn không biết.

Lãnh Hoài Sân khẽ cười, sau lại nói: “Anh đã liên hệ với Lục Vân Sâm rồi, anh ta nói em gái anh ta ở nhà vẫn khỏe mạnh bình thường, nghi ngờ chúng ta cố tình bịa chuyện lừa anh ta. Thậm chí anh ta còn cảnh cáo chú đừng giở trò đồi bại, anh ta sẽ không mắc mưu.”

Lãnh Hoài Cẩn:“”

Khương Khương cảm thấy kỳ quái: “Nhưng chúng ta đã xem qua ảnh chụp rồi mà, cô Thẩm này có nhiều nét tương đồng với bố mẹ anh ta, chắc chắn cô ấy là em gái

anh ta.”

Lãnh Hoài Sân đáp: “Chỉ có hai khả năng, một là nhà họ Lâm lừa anh ta, còn hai là anh ta không muốn quan tâm đến đứa em gái này. Dẫu sao thì họ cũng không sống

với nhau từ nhỏ, nên anh ta thấy không đáng để mình phải mạo hiểm.”

Lãnh Hoài Cẩn hừ lạnh: “Đây không giống tác phong của anh ta.”

Lãnh Hoài Sân: “Vậy chúng ta phải làm sao với cô Thẩm kia bây giờ? Nên để cô ấy ở lại đây hay đưa về? Người của chúng ta sẽ canh giữ chỗ này một năm, nếu cô ấy ở lại thì có thể an toàn. Nhưng nếu đưa cô ấy quay về thì sao? Không gì đảm bảo được là anh em Hồng Kỳ sẽ không làm hại cô ấy.”

Lãnh Hoài Cẩn đứng dậy định rời đi, buông một câu nói hết sức lạnh lùng: “Đến anh trai cô ấy còn muốn bỏ mặc cô ấy, mắc gì chúng ta phải nhúng tay vào.”

Sau khi Thẩm Vị Ương quay về phòng, cô bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.

Bây giờ cô đang ở một làng chài nhỏ mà chính cô cũng không biết nó là đâu, đến cả điện thoại di động cũng không có. Không biết mẹ con Lâm Thư Đồng đã tìm thấy

giấy báo trúng tuyển của cô hay chưa? Liệu họ có dùng nó để làm giả cho Lâm Thư Đồng không?

Khó khăn lắm cô mới thi đậu đại học, chẳng lẽ đến cuối cùng lại phải đứng nhìn may áo cưới cho người khác thôi sao?

Cô nằm nghiêng trên giường, càng nghĩ càng thấy thương bản thân, hận không thể xé xác mẹ con Lâm Thư Đồng.

Cô không thể ngồi yên chờ chết được, càng không thể đặt hoàn toàn niềm tin vào mấy người nhà họ Lãnh, tốt hơn hết là phải tự tìm cơ hội cứu mình ra khỏi nơi quỷ

quái này.

Hơn nữa họ còn không chịu cho cô biết chi tiết về tên Hồng Kỳ kia, ai mà biết họ có phải một đám với nhau không?

Cô phải tự cứu lấy mình, nếu không được thì tìm một chiếc điện thoại gọi báo cảnh sát cũng tốt.

Sau khi đưa ra quyết định, cô bước xuống giường, chuẩn bị sẵn tâm thế lẻn ra ngoài quan sát làng chài hòng moi móc một số thông tin cơ bản.

Chỗ cô đang ở bây giờ là một căn nhà nhỏ có sân sau độc lập hoàn toàn, muốn rời khỏi đây bắt buộc phải đi qua sân trước phòng Lãnh Hoài Sân.

Cô lục lọi đồ trong phòng, sau đó giấu chiếc kéo vừa tìm được vào ngực, lẳng lặng đi về phía căn phòng trước mặt.

Nhưng khi vừa bước tới gian phòng khách nhỏ nằm ngay trước căn phòng kia, cô nghe thấy tiếng kêu đứt quãng.

Hình như là bàn ghế đang di chuyển.

Và còn cả tiếng khóc nỉ non của một người phụ nữ?

Cô cảm thấy kỳ quái, nhíu mày cẩn thận tiến lại gần, định nhòm qua khe cửa thô cứng kia xem bên trong có chuyện gì.

Nhưng khi cô còn chưa kịp tiến lại gần khe cửa, một bàn tay lạnh như băng bỗng bịt mắt cô, khiến cô rơi vào vòng tay dịu dàng của người nào đó.

Chỉ sau một giây cảnh giác, cô có thể cảm nhận được người đang che mắt mình là Lãnh Hoài Cẩn.

Cô sợ tên ăn trộm kia nhìn thấy bọn họ sẽ phá hỏng kế hoạch của Lãnh Hoài Cẩn nên không dám nói chuyện, để mặc anh che mắt ôm từ đằng sau, ngoan ngoãn rời đi

cùng anh.

Đến khi họ tới một góc nhỏ trong sân, anh mới buông cô ra: “Về nghỉ ngơi đi.”

Về nghỉ ngơi sao?

Tên trộm vẫn đang nhởn nhơ ở đó, anh bảo cô quay về nghỉ ngơi kiểu gì?

Cô thấp giọng thì thầm với Lãnh Hoài Cẩn: “Tôi và anh cùng bắt trộm đi.”

Ban đầu Lãnh Hoài Cẩn hơi sửng sốt, sau đó bật cười, mặc dù nụ cười ấy chỉ khẽ thoáng qua mặt anh thôi nhưng trông rất đẹp, sáng trưng như ánh trăng ban đêm.

”Bắt trộm? Nghĩa là sao?”

Anh nhìn cô, cảm thấy thật buồn cười.

Thẩm Vị Ương nhìn về căn phòng kia rồi nói một cách lo lắng: “Chẳng lẽ ban nãy anh không nghe thấy tiếng động trong phòng đó à? Chúng ta mau bắt tên trộm đó đi, chần chờ mãi là đối phương chạy mất đấy.”

“Không chạy được đâu, cô về phòng nghỉ ngơi đi.”

Lãnh Hoài Cẩn thấy hơi đau đầu, anh giơ tay xoa thái dương, chỉ muốn tống cổ cô đi ngay tức khắc.

Nhưng cô gái nhỏ lại cố chấp vô cùng: “Tôi và anh cùng vào, có phải anh đang sợ tôi ngáng chân anh không?”

Cô thật sự không thích cái cách anh coi cô như đứa trẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK