Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A Cẩn, giờ em đang rất mệt, anh để cho em thả lỏng một chút được không? Buổi tối nào em cũng sẽ về với anh mà.”

em thấy thái độ của mình quá cứng rắn, cô đành phải dịu dàng nói với anh, mong anh có thể hiểu cho mình.

Lãnh Hoài Cẩn buông cô ra, đứng dậy khỏi sofa, nở một nụ cười bất cần: “Được, em không cho anh làm loạn cũng được thôi. Hóa ra trong tim em, anh chỉ là một người

không quan trọng, không thể đưa đi gặp người khác được, thế thì cứ nhốt anh trong nhà cả đời đi!”

“Không, không phải mà A Cẩn!”

Thẩm Vị Ương không ngờ anh lại nhạy cảm như vậy, lập tức đứng dậy giải thích nhưng lại bị Lãnh Hoài Cẩn cắt lời.

“Vị Ương, em đừng có an ủi anh hay gì cả, anh biết anh không phải Lãnh Hoài Cẩn mà em mong muốn, giờ anh chỉ là một phế vật vô tri vô giác, em ghét anh cũng là chuyện thường, anh không oán trách em đâu.”

Nói xong, anh đi thẳng vào phòng ngủ, đóng chặt cửa lại.

Lúc Thẩm Vị Ương đi đến cửa phòng thì cửa phòng đã bị anh đóng cái sầm ngay trước mặt cô.

“A Cẩn, A Cẩn anh mở cửa ra đi! Em không có ý đó đâu mà, em đang muốn bảo vệ anh thôi. Bây giờ ngoài kia có bao nhiêu người đang dòm ngó anh, em sợ anh sẽ bị thương nên mới…”

“Anh nghe lời em, sau này anh sẽ không ra khỏi cửa nữa, ngày mai em tìm cho anh một y tá đi.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền ra, cắt đứt suy nghĩ của cô, thẳng tay đâm một dao vào tim cô.

“Tìm người đẹp chút, nói không chừng khi anh yêu người khác rồi, sẽ không gây thêm phiền phức cho em nữa.”

Yêu? Người khác?

Thẩm Vị Ương đang cầm tay nắm cửa muốn gọi anh mở cửa thì chợt ngây người, không ngờ Lãnh Hoài Cẩn lại nói ra những lời phũ phàng như vậy.

Không phải nói nhân cách phụ sinh ra là bởi vì cô sao? Tại sao giờ lại nói ra câu yêu một người khác?

Thẩm Vị Ương cảm thấy tủi thân, rất tủi thân, vô cùng tủi thân.

Tại sao Lãnh Hoài Cẩn lại đối xử với cô như vậy chứ?

Cô không cho anh đến công ty là vì không thể để Lãnh Linh Lung biết được anh mất trí nhớ, và cả chuyện anh có hai nhân cách, nếu không cô ta sẽ lấy lý do tinh thần

không ổn định để đá anh ra khỏi đội ngũ quản lý Tập đoàn Lãnh Thị.

Anh đã đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt cho tập đoàn Lãnh Thị, làm sao có thể bị đá ra một cách thảm hại vậy được?

Cô chỉ muốn giúp anh bảo vệ những thứ thuộc về anh mà thôi.

Tại sao giờ anh lại làm khó cô như vậy?

“A Cẩn, vậy anh nghỉ ngơi cho khoẻ đi, em liên lạc với bác sĩ Trác, ngày mai sẽ tìm y tá đến.”

Cô đứng trước cửa phòng ngơ ra một lúc mới bình tĩnh lại được, cô cảm thấy Lãnh Hoài Cẩn làm vậy chỉ là giận dỗi cô mà thôi.

Họ cần phải bình tĩnh lại.

“Cố gắng, khụ khụ, cố gắng tìm một y tả trông bình thường được không?”

Sáng hôm sau, trước khi cô lên công ty có gọi điện cho Trác Thính Phong hỏi về tình trạng hiện tại của Lãnh Hoài Cẩn có thích hợp ở trong nhà không, Trác Thính

Phong bảo có thể, sau đó cô mới hỏi đến chuyện y tá.

Nói xong, cô do dự mất một lúc mới ngại ngùng nói ra yêu cầu đó.

Trác Thính Phong lại tỏ vẻ rất thấu hiểu: “Không sao đâu chị dâu, chị có lo ngại như vậy cũng là rất bình thường. A Cẩn một lòng một dạ với chị thì không phải bàn nữa, nhưng vẫn khó mà ngăn cản những suy nghĩ nông nổi của nhân cách kia.”

Anh ấy càng tỏ vẻ thấu hiểu như đấy là chuyện đương nhiên, Thẩm Vị Ương càng thấy xấu hổ.

Cuối cùng cô đành do dự ho khan hai tiếng, nói: “Vậy làm phiền bác sĩ Trác rồi.”

Xong chuyện cô mở cửa định đi ra làm bữa sáng.

Nhưng cô vừa mở cửa ra đã va phải ánh mắt sâu thẳm đầy lạnh nhạt của người đàn ông kia.

Hai người đều ngây ra.

Cách âm của phòng ngủ cô khá tốt, chắc anh không nghe được những lời cô vừa nói với Trác Thính Phong đâu.

Thẩm Vị Ương vô thức chột dạ.

Nếu anh biết mình không dám tìm một y tá xinh đẹp về, chắc chắn anh sẽ cười nhạo cô.

Nhưng vẫn may hình như anh không nghe thấy gì thật.

Anh cứ lẳng lặng nhìn cô rồi quay đầu rời đi, ngồi xuống chễm chệ trên sofa, bất mãn nhìn về phía cô vẫn đang ngây người: “Đã đến giờ này rồi mà còn chưa nấu cơm cho anh, em muốn để anh chết đói à?”

Lúc này Thẩm Vị Ương mới hoàn hồn lại, vừa lấy điện thoại ra vừa nói xin lỗi với anh: “Xin lỗi nhé, giờ em phải đến công ty rồi, em sẽ gọi đồ ăn ngoài cho anh, anh ăn tạm trước đi, đến tối em quay về sẽ nấu một bữa tử tế cho anh.”

Hôm nay có buổi họp sớm, cô nghĩ mình sẽ mua hai cái bánh bao ven đường lấp bụng rồi đi đến công ty mở cuộc họp.

Cô chỉ là bất đắc dĩ mà thôi chứ không hề có ý bắt nạt người bệnh.

Thấy vẻ mặt đầy khó chịu của Lãnh Hoài Cẩn, cô nói thêm: “Anh yên tâm, em sẽ đặt nhà hàng tư, rất đủ dinh dưỡng.”

Nhà hàng tư cô nói là một nhà hàng bậc S, chỉ có hội viên của nhà hàng mới có thể đặt đồ gọi về của nhà họ.

Thẩm Vị Ương tiện tay nạp một triệu tệ phí hội viên, sau đó đặt cho Lãnh Hoài Cẩn một bữa cơm mấy nghìn tệ.

Bánh bao với sữa đậu nành của cô thì chỉ tốn vài tệ bạc, nhưng mua cho Lãnh Hoài Cẩn thì chỉ trong chốc lát đã bay ngay cả triệu tệ.

Tiêu tiền cho người đàn ông của cô, cô không tiếc chút nào, nhưng người đàn ông này thì có hơi khó chiều.

Cô đặt xong thì anh dùng ánh mắt quái gở nhìn cô nói: “Cảm ơn cô Thẩm trăm công nghìn việc mà vẫn dành chút thời gian ít ỏi để đặt đồ ăn cho một người bệnh như tôi đây.”

Rồi sao? Vẫn giận hả?

Thấy người đàn ông vẫn còn hờn dỗi, Thẩm Vị Ương có hơi bất đắc dĩ.

“A Cẩn, em xin lỗi mà, sáng nay em còn có một cuộc họp rất quan trọng nên anh cố chịu một chút được không? Tối em về sẽ nấu cho anh.”

“Không cần, có thời gian thì em cố mà tìm cho anh một y tá đi. Anh là người bệnh, anh cần người khác cùng bị nhốt ở chỗ này với anh, không được rời khỏi anh nửa

bước.”

Nói đến chỗ “bị nhốt ở chỗ này” và “không được rời nửa bước” Lãnh Hoài Cẩn như nghiến răng nghiến lợi rít lên.

Thẩm Vị Ương có thể nghe ra được sự khó chịu của anh.

Cô đã làm đến thế rồi mà anh vẫn chưa nguôi thì cô cũng không biết làm sao. Trước đây toàn là người đàn ông này nâng niu cô trong lòng bàn tay, giờ thì ông a ông ẹo

hết chuyện này đến chuyện khác, chuyện này cũng không được mà chuyện kia thì giận dỗi.

“Anh yên tâm đi, em đã gọi cho bác sĩ Trác rồi, bảo anh ấy tìm cho anh một y tá trẻ trung xinh đẹp, đến lúc đó em nhất định sẽ bảo cô ấy chăm sóc anh không rời một

bước.”

Nói xong cô cầm túi, bước ra ngoài đầu không ngoảnh lại.

Lãnh Hoài Cẩn thấy cô bước đi trên đôi giày bảy phân kia, vẻ mặt lại thêm âm trầm.

Tôi hôm qua cô mới trẹo một chân, sáng nay lại mang giày cao gót đi làm, người phụ nữ này muốn ra ngoài trêu ong ghẹo bướm hay gì?

“Hắt xì.” Thẩm Vị Ương vừa đi xuống tầng đã hắt xì một cái.

“Chị, chị bị cảm hả?” Lưu Hiểu Vũ đang chờ dưới tầng nghe thế thì quan tâm hỏi.

“Không sao, chắc là có người đang nói xấu tôi thôi.”

Cô bật cười một tiếng, sau đó dặn dò Lưu Hiểu Vũ: “Anh Lưu, làm phiền anh trông coi A Cẩn giùm tôi, anh tuyệt đối đừng để anh ấy đi gây chuyện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK