Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao vợ anh lại thông minh vậy chứ?”

Sau khi lên xe và tạm thời an toàn. Lãnh Hoài Cẩn mới có tâm trạng cười trêu Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương cũng cảm thấy Vũ Bách và Joy cấu xé nhau vừa rồi có chút buồn cười: “Từ bé thì đứa nhỏ Vũ Bách này đã đần độn rồi.”

“Nhưng mà cậu ấy vẫn luôn rất tốt với em, em cũng xem cậu ấy như em trai của mình.”

Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi Vũ Bách vô cùng căm phẫn chất vấn cô, Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi đau lòng.

Lãnh Hoài Cẩn vỗ tay cô an ủi: “Chờ chuyện bên này kết thúc, sau khi chúng ta về Đế Đô thì giải thích rõ ràng với bọn họ. Bây giờ y học thẩm mỹ phát triển như vậy, cho dù có thay đổi, vẫn luôn có thể giải thích rõ ràng.”

Thẩm Vị Ương dựa vào người anh, cô có vẻ bi quan: “Vậy nếu như không giải thích rõ ràng được thì sao đây?”

Lãnh Hoài Cẩn im lặng chốc lát, anh khàn giọng nói: “Sẽ giải thích rõ ràng, em xem Chris đi. Tin tưởng em nhanh như thế, nếu không thì hôm qua anh ta cũng sẽ không giúp chúng ta rồi.”

Thẩm Vị Ương mơ hồ cảm thấy có hơi lạ.

Nếu trước kia cô nói như thế, chắc chắn Lãnh Hoài Cẩn sẽ nói có anh là được rồi, những người khác có chấp nhận hay không cũng không quan trọng…

Nhưng mà đã nói như thế một lần, có lẽ anh không muốn lặp lại nữa mà thôi.

Giống như khi viết chữ, cho dù là chữ giống nhau và cùng người viết nhưng nét viết cũng sẽ dài một chút hoặc ngắn một chút, không tương tự nhau.

Còn nhìn chung thì vẫn không có gì biến hóa.

Thế là Thẩm Vị Ương không nghĩ nhiều, đi theo anh đến dinh thự của Công tước Aliston.

Lại trông thấy hai thị vệ giữ cửa.

Mặc dù Công tước Aliston không tham chính nhưng ông ấy lại là em trai của nữ vương bệ hạ. Ông ấy rất có địa vị ở đất nước Y. Vừa nhìn đã biết hai thị vệ trước dinh thự

là cận vệ hoàng thất.

“Xem ra chúng ta vẫn nên leo tường vào thì tốt hơn.”

Thẩm Vị Ương nhìn Lãnh Hoài Cẩn, cười bất đắc dĩ.

Không bức tường nào không lọt gió, trước khi mọi chuyện được giải quyết, bọn họ không thể để cho bất kỳ ai biết bọn họ đến gặp Công tước Aliston được.

Với lại, thật ra cô chỉ mới gặp Công tước Aliston trong bữa tiệc một lần, cô không chắc chắn ông ấy có thể giúp bọn họ hay không.

Lõ như không may mắn, lõ như Công tước Aliston không muốn giúp bọn họ, vậy thì càng ít người biết bọn họ đến đó lại càng dễ rời đi.

Lúc này đã là ban đêm, xung quanh chỉ có đèn đường khá tối. Bọn họ dễ dàng tìm được bức tường có phòng ngự kém nhất rồi leo vào.

Đối với bọn họ thì đây là chuyện rất dễ dàng.

Nhưng Thẩm Vị Ương còn chưa kịp quay đầu nhìn Lãnh Hoài Cẩn, hỏi anh dinh thự này lớn thế, phải đi đâu mới tìm được Công tước Aliston. Đột nhiên vùng gáy cô đau

đớn, trước mắt tối sầm rồi ngất xỉu.

Lãnh Hoài Cẩn đưa tay đón cô đúng lúc.

Ngày hôm sau Thẩm Vị Ương tỉnh lại, cô đang nằm trong phòng ngủ với phong cách cung điện phức tạp, hẳn là phòng khách của nhà Công tước Aliston.

Nhưng vì sao cô lại ở đây?

Tối hôm qua người đánh ngất cô là A Cẩn.

Cô chậm rãi ngồi dậy, ý thức vừa tỉnh táo đã bắt đầu nghĩ đến chuyện tối qua mình ngất xỉu.

Lúc đó chỉ có Lãnh Hoài Cẩn ở sau lưng cô, cô cũng chỉ không đề phòng với mỗi anh mà thôi.

Nhưng mà vì sao? Sao anh lại đánh ngất cô?

Dự cảm không tốt đột nhiên ùa tới.

“Cô Chiêu Chiêu, cô tỉnh rồi.”

Khi cô đang ngẩn người, một hầu gái bưng món ăn tiến vào, nói với cô bằng tiếng Trung không quá thuần thục.

Thẩm Vị Ương nhìn cô ta, lễ phép hỏi: “Xin chào, cho hỏi nơi này là dinh thự của Công tước Aliston sao?”

Hầu gái gật đầu, cẩn thận lấy món ăn ra khỏi đĩa và đặt lên bàn cà phê nhỏ: “Đúng vậy, chào cô Chiêu Chiêu. Hoan nghênh cô tới làm khách, tôi tên là Martha, là hầu gái mà Công tước Charles phái tới chăm sóc cô.”

“Cô rửa mặt dùng cơm trước đi, tôi đi thông báo với ngài Charles là cô đã tỉnh lại.”

Martha là cô gái có vẻ ngoài rất ổn trọng và đứng đắn, lúc cười rộ lên, bên má phải có lúm đồng tiền mơ hồ, vài đốm tàn nhang nhỏ gần đó càng làm nổi bật vẻ xinh xắn

đáng yêu.

Thẩm Vị Ương biết cô ta cũng chỉ là hầu gái, chỉ có Công tước Aliston là biết chuyện cô muốn hỏi, cho nên cô cũng không làm cô ta khó xử. Sau khi rửa mặt rồi thay

quần áo phù hợp, cô ngồi ăn cơm chờ Công tước Aliston đến.

Khi Charles tới, ông ấy đang mặc bộ đồ thái cực quyền, dáng vẻ giống như “Lão Ngoan Đồng” trông hơi buồn cười, chắc vừa tập thái cực quyền xong.

“Chị, chị tỉnh rồi, hoan nghênh chị tới nhà em làm khách.”

Có cô bé đáng yêu đi theo bên người Charles, tóc màu đen, làn da trắng như tuyết, đôi mắt màu hổ phách rất đẹp, là cô bé con lai đáng yêu.

Cô bé không hề sợ người lạ, vừa vào đã cười tươi ôm đùi Thẩm Vị Ương chào hỏi cô, răng còn chưa mọc xong, giọng nói non nớt hơi sữa.

Nhìn thấy cô bé, Thẩm Vị Ương bèn nghĩ đến Y Y đã lâu không gặp, lúc cô bé vừa mọc răng cũng đáng yêu như thế.

Không biết bao giờ cô mới có thể trở về thăm mấy đứa nhỏ.

Charles đi theo ngồi xuống trước mặt cô, hiền hòa nhìn cô bé, nói: “Con bé là cháu gái của tôi, mẹ là người nước A của cô đấy, cũng có tên nước A.”

Vừa dứt lời, ông ấy cười đùa cô bé: “Băng Băng, nói cho chị biết tên cháu đi.”

Cô bé hào phóng nói cho Thẩm Vị Ương biết tên mình: “Chào chị ạ, em tên Ôn Noãn. Em cũng biết nói tiếng Trung nữa, tiếng Trung của em giỏi hơn ông nội nhiều

lắm.”

Chỉ cần cô bé cười là Thẩm Vị Ương sẽ nghĩ đến Y Y và A Diên, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp.

Sau khi lau tay bằng khăn tay khử khuẩn trên bàn, cô vươn tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn ú nu của cô bé, cười nói: “Noãn Noãn gọi dì là được rồi, đừng gọi chị, gọi thế trẻ quá.”

Cô bé khó hiểu nhìn gương mặt trẻ trung xinh đẹp trước mắt, kỳ quái nói: “Thế nhưng chị chính là chị gái xinh đẹp mà”

Thẩm Vị Ương không biết giải thích về tuổi thật của cô thế nào, hơn nữa cô còn có năm đứa con lớn tuổi hơn cô bé này.

cô cười nói với Charles: “Nhưng dì là bạn của ông nội Noãn Noãn, nếu Noãn Noãn gọi dì là chị, có phải là dì phải gọi Công tước Aliston là ông nội giống như Noãn Noãn luôn không?”

Ôn Noãn suy nghĩ, hình như có đạo lý này, lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu gọi dì.

Thẩm Vị Ương rất thích cô bé con lai đáng yêu này, đùa với cô bé hồi lâu, nhưng cô lại có hơi lơ đãng.

Chờ đến khi Ôn Noãn phải đi luyện công, Charles mới thở dài: “Cô muốn hỏi tung tích của ngài Lãnh đúng không?”

Thẩm Vị Ương căng thẳng siết chặt hai tay, giọng nói run rẩy hỏi kết quả xấu nhất mà mình đoán được: “Có phải là anh ấy đã đến trường đấu thủ rồi không?”

“Ừ.” Charles bất đắc dĩ cảm thán: “Thật ra cậu ấy giống như sư tử đang ẩn núp. Cho dù rời khỏi nhà họ Lãnh thì cũng không có ai có can đảm đắc tội với cậu ấy. Đối với thằng nhóc ấy, chỉ cần cậu ấy muốn, trở lại thời huy hoàng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hơn nữa trên người cậu ấy chảy dòng máu nhà họ Lãnh, nhà họ Lãnh không

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK