Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trấn Mẫn Hà là một trấn nhỏ ở vùng biên giới của đất nước A, tiếp giáp với nước Y, đó là một địa phương nhỏ vừa nghèo nàn lại vừa lạc hậu.

Cái loại thôn xóm nhỏ bé này cho dù có đột nhiên biến mất vào một ngày nào đó thì cũng sẽ không có nhiều người để ý đến.

Nhưng mấy ngày nay đã có một chuyện vô cùng đáng sợ xảy ra, ban đêm thường có một số cô dâu quỷ mặc đồ cưới đến đây để ăn thịt người; ai bị ăn thì còn đó, còn

nếu như bị cắn thì mấy người đó cũng sẽ nhanh chóng trở nên giống như cô dâu quỷ, trở thành một con quái vật người không ra người mà quỷ cũng không ra quỷ.

Thẩm Vị Ương vô cùng quen thuộc với chuyện cô dâu quỷ ăn thịt người.

Tất cả là do rắn Long Tích, những cô dâu quỷ này giống hệt với Triệu Miêu Miêu hồi trước, sau khi bị rắn Long Tích chui vào người thì sẽ biến thành con rối của rắn Long Tích.

Còn về phần Tra Nhĩ Tư, có lẽ là ông ấy đã nghiên cứu chuyện liên quan đến rắn Long Tích từ lâu rồi, vì vậy về sau biết được chuyện của trấn Mẫn Hà bèn ngay lập tức chạy qua đó để điều tra.

Khi lính canh đang báo cáo với ông ấy về những gì đã xảy ra ở đó, bà Berg vô tình nghe được thì cảm thấy bên kia đáng sợ y như là đang có tang thi vây thành vậy.

Nhưng bà ta không thể khuyên được ông chồng sắp tròn sáu mươi của mình, cuối cùng vẫn phải cho ông ấy đi qua đó; cũng vì chuyện ấy mà bà ta đã phải quỳ xuống để cầu xin Diệp Chiêu Chiêu với mong đợi là cô ấy có thể đưa ông chồng của mình quay trở về.

Trong bữa tiệc hoàng gia ngày hôm đó, không biết Tra Nhĩ Tư tức giận vì lý do gì mà đã rời khỏi nơi đó từ rất sớm, nhưng bà ta thì vẫn ở đó, chứng kiến tận mắt quá trình

Diệp Chiêu Chiêu và Lãnh Hoài Cẩn phối hợp với nhau như thế nào để có thể trốn chạy khỏi vòng vây của thị vệ hoàng gia.

Diệp Chiêu Chiêu có bản lĩnh như vậy thì cô ấy nhất định có thể đưa chồng bà ta bình an trở về.

Thẩm Vị Ương rất cảm kích vì Tra Nhĩ Tư đã đồng ý đến giúp cô, thế nên lần này nếu ông ấy có việc cần thì đương nhiên là cô sẽ cố gắng hỗ trợ hết sức mình.

Với lại, về chuyện của rắn Long Tích, cô đã chẳng giúp được gì lúc A Cẩn ở trường đấu thủ, nhưng nếu như cô có thể lần theo manh mối để tìm ra quặng mỏ đá Long

Tích thì cô cũng không cần phải chờ đợi ở bên ngoài một cách vô ích.

anh.

Trong tình trạng không thể tự làm chủ được bản thân mình, cô không nên gây thêm chuyện cho anh, cô phải lý trí làm tốt việc mình nên làm, đây mới là vì muốn tốt cho

Đợi đến lúc cô tới được trấn Mẫn Hà thì mọi thứ vẫn vô cùng yên tĩnh, nhà nghỉ duy nhất trong trấn vẫn còn đang mở cửa buôn bán, chẳng qua là nó được chật kín

chỗ.

Cái kiểu trấn nhỏ ở biên cảnh này cũng không phải là một danh lam thắng cảnh gì, dưới tình huống bình thường sẽ chẳng bao giờ có chuyện nhà nghỉ đầy ngập

khách.

Thẩm Vị Ương cảm thấy kỳ lạ, vừa định đi hỏi thăm thì Tùy Tố đã đột nhiên xuất hiện và nói với ông chủ: “Đây là bạn của tôi, cô ấy ở cùng phòng với tôi là được rồi.”

Thẩm Vị Ương đưa cho ông chủ chứng minh thư giả do bà Berg chuẩn bị cho cô ấy để đăng ký, sau đó ngay lập tức đi theo Tùy Tố lên tầng trên.

Sau khi lên tầng và tới được phòng của Tùy Tố, cô đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi nhận ra vậy mà Liễu Hoài Xuyên đã ở đây rồi.

“Chuyện này là thế nào, Tố Tố, không phải là cô đưa tro cốt của Miêu Miêu quay về để đô à?”

Sau khi ngồi xuống, Tùy Tố từ từ giải thích cho cô nghe: “Vốn dĩ tôi định quay về rồi đấy, nhưng trên đường đi tôi bắt gặp cảnh sát Liễu, đúng lúc ấy cấp trên lại phát lệnh điều động, bảo tôi phải hỗ trợ điều tra số 86; tôi bèn gọi cho anh trai tôi, bảo cấp dưới ở gần đó của anh ấy đưa tro cốt của Miêu Miêu về để đỗ mai táng, sau đó tôi mới cùng hành động với cảnh sát Liễu.”

Đến tận lúc này Thẩm Vị Ương mới nhớ ra là Tùy Tố bây giờ vẫn còn chưa xuất ngũ.

Mặc dù năm đó cô ấy đã rút lui vào phút chót trong quá trình điều tra buổi tiệc rượu vì lí do liên quan đến gia đình.

Nhưng trong những lần hành động phải cận kề với cái chết về sau thì cô ấy chưa bao giờ lùi bước.

Sau khi Tùy Tố giải thích lại một cách đơn giản và ngắn gọn lý do tại sao cô ấy lại ở đây, Liễu Hoài Xuyên mới nhìn cô rồi từ từ mở miệng hỏi: “Cô có gì muốn nói với tôi à, Thẩm Vị Ương?”

Việc anh ấy gọi thẳng tên của cô cũng không khiến cô cảm thấy có gì để bất ngờ.

Trước sau gì thì hai người cũng từng xuất hiện cùng nhau vài lần, và nếu là những người bạn thực sự thì sẽ dễ dàng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Thẩm Vị Ương nhìn anh ấy với vẻ áy náy: “Hồi trước sợ anh không tin nên tôi mới chưa nói ra, chuyện về số 86 quá quan trọng nên tôi cũng không muốn rước thêm phiền phức về cho anh.”

Nhớ tới sự nghi ngờ của mình với cô trước đây, Liễu Hoài Xuyên bèn cảm thấy vô cùng hổ thẹn: “Xin lỗi, lẽ ra tôi nên phát hiện ra sớm hơn chút nữa.”

Thẩm Vị Ương: “Không sao, thật ra thì cũng không có gì cả đâu.”

“Nếu như anh có thời gian để áy náy tự trách thì chẳng bằng anh cứ nói cho tôi biết tình hình bên này luôn đi, lần này tôi tới đây là để cứu người.”

Liễu Hoài Xuyên hỏi: “Cứu ai, là cứu Lãnh Hoài Cẩn à; không phải từ trước đến nay hai người luôn ở cùng với nhau à?”

Nhắc tới Lãnh Hoài Cẩn là tâm trạng của Liễu Hoài Xuyên lại trở nên phức tạp: “Thật ra thì tôi nên nghĩ tới từ lâu rồi mới phải, bây giờ anh ta làm sao mà buông cô được có anh ta ở bên cạnh cô thì hoàn toàn không cần phải nghi ngờ thân phận của cô.”

Đúng là vậy thật.

Bất cứ ai từng nhìn thấy sự thật lòng của Lãnh Hoài Cẩn đối với cô thì đều không tin tưởng là Lãnh Hoài Cẩn sẽ buông bỏ cô.

Bây giờ, anh còn đang tự mình chịu đựng sự giày vò ở nơi như trường đấu thú, cũng không biết là anh có thể tồn tại cho đến lần cuối cùng họ gặp nhau không nữa.

Liễu Hoài Xuyên nhìn ra sự không yên lòng của cô, hỏi với vẻ khó hiểu: “Lãnh Hoài Cẩn đâu rồi, sao bây giờ anh ta lại không ở bên cạnh cô?”

Thẩm Vị Ương kể đại khái về vụ bọn cô gây chuyện ở hoàng cung, về lý do tại sao Diệp Tu Ly lại gây khó dễ cho họ, về chuyện kỳ lạ như là chuyện Sở Tích và đá Long Tích biến mất, cô trực tiếp nói rằng có thể là chúng có liên quan đến số 86.

Trước đây, cô và Lãnh Hoài Cẩn đã từng can thiệp rất nhiều vào vấn đề cô dâu quỷ, cô cũng nói cả việc Diệp Tu Ly vì chuyện này mà gây phiền phức cho cô.

Sau khi Liễu Hoài Xuyên nghe xong, anh ấy vẫn luôn nhíu chặt mày, nhìn về phía Tùy Tố rồi nói: “Bảo sao cô lại được điều tới đây để hỗ trợ điều tra, nếu như người đứng sau vụ này thật sự là Diệp Tu Ly thì quyền hạn của tôi thực sự không đủ, cần phải có các nhân viên thực thi pháp luật quốc tế như các cô hỗ trợ.”

Tùy Tố thở dài: “Mong là tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, nếu như thủ phạm thật sự của vụ số 86 là nhà họ Diệp thì cho dù đã điều tra xong, thẩm định và phán xét cuối cùng cũng chưa chắc đã có thể khiến cho chúng ta vừa lòng.”

Mà những người đồng đội đã chết thảm kia của Liễu Hoài Xuyên rất có khả năng sẽ không đòi được công lý.

Liễu Hoài Xuyên nắm chặt hai tay, im lặng không nói gì.

Sự thật sẽ luôn luôn ở nơi đó, chỉ là công lý không phải lúc nào cũng đến đúng hẹn.

Bọn họ đã phải dùng xương cốt máu thịt của mình ở tiền tuyến để đổi lấy sự thật, nhưng cuối cùng nó có thể chỉ là một con bài dùng để thương lượng trong tay của một số người.

“Thể ông Lãnh phải làm sao bây giờ, ông ấy có bị đưa đến trường đấu thú thật không vậy; dù gì thì ông ấy cũng là người của nhà họ Lãnh, hoàng thất nước Y không hề kiêng nể gì thật à?” Tùy Tố nhận ra sự khổ sở trong lòng Liễu Hoài Xuyên bèn dời đề tài, quay ra hỏi Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng gật đầu: “Tra Nhĩ Tư sẽ không lừa gạt tôi, Lãnh Hoài Cẩn cũng đúng là đã làm như vậy, vì sự thật, cũng vì để cho tôi không bị tủi nhục, cho dù là thế nào thì anh ấy cũng muốn trực tiếp đối mặt với chuyện này, đòi lại công bằng cho tôi.”

Tùy Tố nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Thẩm Vị Ương thì cảm thấy vô cùng đau lòng, cô ấy thẳng thắn nắm chặt tay lại rồi nói: “Vị Ương, yên tâm đi, sau khi chuyện ở đây

kết thúc, tôi sẽ đi giải cứu anh Lãnh với cô.”

Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Không cần đâu, tôi tin là anh ấy có thể tự mình ra khỏi đó.”

Lãnh Hoài Cẩn đang phải chịu tra tấn ở trường đấu thú, người đau lòng nhất chắc chắn là Thẩm Vị Ương, nhưng người hiểu anh nhất cũng chính là Thẩm Vị Ương.

Việc đã đến nước này, cô cũng chỉ có thể tôn trọng và ủng hộ tất cả quyết định của anh, cô không thể để anh đau khổ vô ích.

Việc cấp bách nhất hiện giờ là cô phải nhanh chóng tìm được quặng mỏ đá Long Tích và lật đổ được Diệp Tu Ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK