Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị anh ta bóp cằm, cô cảm thấy mình giống như bị một con rắn độc quấn chặt tới mức buồn nôn.

�- Anh muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng!”

Cô hất tay anh ta ra, chán ghét lùi về sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Cố Trường Đình rụt tay lại nhưng nụ cười trên mặt vẫn rất thâm sâu, khiến cho người ta nhìn thấy liền vô cùng chán ghét.

“Anh muốn biết, khi Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy em làm chuyện ấy với một người đàn ông khác, anh ta sẽ nghĩ như thế nào. Sẽ đau lòng giống như em lúc đó, hay là sẽ tức điên lên xông tới giết cô!”

Nói tới đây, điều anh ta muốn làm đã rất rõ ràng.

Sắc mặt Thẩm Vị Ương tái nhợt, nhìn anh ta căm tức: “Anh còn ghê tởm hơn tôi nghĩ!”

Cố Trường Đình chuẩn bị xuống xe: “Anh không miễn cưỡng em. Nếu như em không muốn, bây giờ có thể trở về tìm Lãnh Hoài Cẩn. Nhưng Mộ Vân Tưởng sau này sẽ biến mất khỏi thế gian!”

Uy hiếp như này mà còn không gọi là miễn cưỡng?

Thẩm Vị Ương nắm chặt hai nắm đấm, do dự một lúc, sau đó tháo dây an toàn, xuống xe: “Coi như là bị chó cắn vậy! Tôi cũng không nghĩ là sau khi rời đi cùng anh, Lãnh Hoài Cẩn vẫn sẽ cần tôi. Anh ta tức giận hay phát điên gì đó, đều không liên quan đến tôi!”

Sau khi xuống xe, cô đứng trước mặt anh ta, ngẩng đầu nhìn anh ta cười khẩy: “Tôi tin rằng, lúc Lãnh Hoài Cẩn bởi vì ghen ghét mà muốn giết tôi, anh sẽ bảo vệ tôi!”

Mặc dù giọng điệu cay nghiệt nhưng nghe cô nói như vậy, trong lòng Cố Trường Đình vẫn là rất hài lòng.

Anh ta nắm tay cô, đi về phía khách sạn: “Em yên tâm. Anh sẽ bảo vệ em!”

Sau khi vào phòng tổng thống mà anh ta đã đặt trước, Thẩm Vị Ương im lặng đi vào phòng tắm tắm rửa trước.

Nghe thấy tiếng nước vọng ra từ phòng tắm, Cố Trường Đình có hơi nóng ran, cởi bỏ cà vạt.

Cuối cùng cũng có thể đạt được ước muốn sao?

Sớm biết dễ dàng như vậy, lúc đầu khi anh ta ở bên cạnh cô cũng sẽ không thèm ra vẻ ga lăng làm gì.

Trong lúc anh ta đang miên man suy nghĩ thì điện điện thoại di động vang lên.

“Anh đang nơi đâu?”

Cố Trường Đình không kiên nhẫn, cau mày: “Không liên quan tới em!”

Cố Văn Dư không buông tha: “Có phải anh đang ở cùng với Thẩm Vị Ương không? Hai người thuê phòng rồi à?”

Cố Trường Đình: “Phải thì làm sao? Anh với cô ấy là chuyện sớm muộn, em không cần nói em không thể chấp nhận. Không chấp nhận được thì bây giờ em cút về nhà đi, sau này đừng gặp lại anh nữa!”

Cố Văn Dư chịu đả kích rất lớn, điên cuồng gào thét với anh ta: “Cố Trường Đình! Anh là đồ cầm thú! Là anh hủy hoại em trước, vì sao lúc này vẫn muốn vứt bỏ em?”

Cố Trường Đình: “Anh không phải là vứt bỏ em, là tha cho em một con đường sống. Anh đã nói với bố mẹ rồi, để em liên hôn với nhà họ Diêu. Sau này cố gắng sống tốt với Diêu Giang đi!”

Cố Văn Dư. “Anh còn muốn gả em cho người khác sao?”

Cố Trường Đình: “Đây là anh vì muốn tốt cho em. Em cảm thấy chuyện của chúng ta có thể nhìn thấy ánh sáng sao? Huống hồ, Cố Văn Dư à! Lúc ban đầu anh cũng không nghĩ tới sẽ chung sống với em!”

Cố Văn Dư. “Em có thai rồi!”

Trong nháy mắt, biểu cảm lạnh lùng của Cổ Trường Đình liền sụp đổ, anh ta lập tức nhìn về phía phòng tắm, sau đó nhỏ giọng, tức giận nói: “Cố Văn Dư! Em có ý gì?

11

lân.

Cố Văn Dư mỉm cười nhẹ tựa mây gió: “Mang thai thì còn có ý gì chứ? Là ý chúng ta từng làm, trong bụng em đã lưu lại kết tinh tình yêu của chúng ta rồi.” Trong mắt Cố Trường Đình tràn đầy tàn bạo: “Bây giờ anh đi tìm em!”

Cố Văn Dư. “Anh muốn đưa em đi phá thai sao?”

Cố Trường Đình: “Không thì sao? Em còn muốn sinh ra à?”

Mặc kệ Cố Văn Dư nói gì đi nữa, anh ta đã lập tức gọi điện thoại cho trợ lý của mình, sau đó liền đứng dậy khỏi ghế, mặc áo khoác vào, chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc này, Thẩm Vị Ương lại ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, khung cảnh lộ ra ngoài khiến yết hầu của Cố Trường Đình lên xuống mấy

“Anh phải đi sao?” Cô hỏi anh ta.

Bởi vì vừa mới tắm xong, nên đôi mắt của cô ướt đẫm hơi nước, trông giống như một con nai rất linh hoạt.

Trong lòng Cố Trường Đình khẽ lay động, thả áo khoác đang cầm trong tay xuống, sau đó đi về phía cô: “Không đi nữa!”

Đêm dài lắm mộng, so với đứa con chắc chắn phải bỏ đi kia, việc quan trọng trước mắt là anh ta muốn chiếm được Thẩm Vị Ương.

Anh ta chắc chắn phải làm cho Lãnh Hoài Cẩn nản lòng thoái chí, chết ở Vô Nhân Cảnh.

“Thơm quá! Anh sấy tóc cho em.”

Anh ta cúi đầu, nhẹ nhàng sấy tóc cô, sau đó khàn giọng nói.

Thẩm Vị Ương không từ chối, ngồi trên ghế sofa.

Động tác sấy tóc của anh ta rất thuần thục, cũng rất dịu dàng nhưng chỉ cần không phải là Lãnh Hoài Cẩn, cô chỉ cảm thấy buồn nôn. “Tổng giám đốc Cố sấy tóc thật điêu luyện, là lúc trước thường xuyên sấy tóc cho phụ nữ sao?”

“Từng sấy tóc cho Văn Dư.”

Anh ta trả lời cô rất bình tĩnh nhưng đầu ngón tay đã bắt đầu xoa trên vùng da ở vai và cổ cô.

Thẩm Vị Ương nắm chặt hai nắm đấm, nhịn cơn buồn nôn xuống, sau đó lập tức đứng dậy, nói: “Có thể tắt đèn không?”

Dứt lời lại nói thêm: “Máy quay của tổng giám đốc Cố có hỗ trợ chế độ ban đêm, tôi không muốn để người ta nhìn rõ như vậy, dù sao tôi cũng không phải người chuyên quay phim AV

Cố Trường Đình nghe lời cô tắt đèn.

Thẩm Vị Ương vươn đôi tay mềm mại, cởi quần áo giúp anh ta, lúc sờ thấy khẩu súng lục trên thắt lưng của anh ta, giễu cợt nói: “Đừng nói với tôi là anh muốn cầm súng lục, làm với tôi nhé! Đến lúc đó, ảnh chụp ra sẽ thấy rất rõ ràng là anh cưỡng hiếp tôi.”

Cố Trường Đình cầm súng lục để lên trên mặt bàn, sau đó vươn tay bế cô đặt xuống giường lớn, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, trong mắt mang theo ý cười: “Như này có được không?”

Thẩm Vị Ương giơ tay tháo mắt kính trên sống mũi anh ta: “Hy vọng kỹ thuật của anh tốt một chút!”

Người phụ nữ sáng nhớ chiều mong, bây giờ lại phối hợp với mình như vậy, Cố Trường Đình có hơi hoảng hốt, càng vội vàng và nhiệt tình hơn, lập tức cúi đầu xuống

hôn cô…

Nhìn thấy sắp bị con rắn độc này hôn, Thẩm Vị Ương buồn nôn, nổi da gà khắp người, nhắm mắt ôm lấy cổ anh ta…

Lẽ nào phải thật sự muốn làm với anh ta sao?

Sau khi qua lần này, đừng nói Lãnh Hoài Cẩn sẽ không cần cô, bản thân cô cũng không có cách tha thứ cho chính mình.

Cô hơi tuyệt vọng, nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu. Cô biết rõ, ở một góc nào đó trong căn phòng này có máy quay đang hoạt động.

“Xin chào! Xin hỏi quý khách có muốn phục vụ phòng không?”

“Không cần! Cút xa một chút!”

Đến rồi!

Lúc Cố Trường Đình sắp hôn, âm thanh của cuộc đối thoại khi Cố Trường Đình dừng tay và nói với người phục vụ đã vọng vào trong tai của Thẩm Vị Ương.

Ánh mắt Thẩm Vị Ương nghiêm nghị, một giây trước khi Cố Trường Đình sắp hôn cô, cô nhanh chóng lật người lại, kẹp chặt hai tay Cố Trường Đình, ấn anh ta dưới đầu

gối mình, sau đó nắm lấy mắt kính mà anh ta đã tháo ra, dùng viền kính sắc bén chặn yết hầu yếu đuối của anh ta.

“Không được nhúc nhích! Còn động đậy thì tôi sẽ giết anh!”

Tất cả những điều này xảy ra quá nhanh, trong nháy mắt, Cổ Trường Đình đã bị khuất phục bởi người phụ nữ vừa nãy còn ngoan ngoãn phục tùng anh ta.

Cảm nhận được sự uy hiếp chết người ở trên yết hầu lãnh lẽo, Cổ Trường Đình nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng hung ác, cười khẩy: “Em thế mà lại vẫn tìm Lãnh Hoài Cẩn giúp đỡ. Em có biết nơi anh định đưa em đi là chỗ nào không? Em muốn một tên bệnh hoạn vừa từ địa ngục trở về chết chung với em sao?”

“Vậy thì chú hiểu lầm rồi! Cấp trên của Vũ Bách tôi chỉ có một Una!”

Sau khi hung hăng đạp cửa xông vào, một thanh niên kiêu ngạo, bá đạo dựa vào khung cửa nói, nhân tiện liếc nhìn Thẩm Vị Ương rồi thở dài.

“Chú à! Chú thật là có diễm phúc! Hiếm khi thấy sếp của tôi ra tay với người ta mà mặc ít như này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK